Phi Thăng Chi Hậu

Chương 526 : Hỗn loạn kéo dài (21)

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Năm ngày sau, Thánh điện liền theo như lời Phong Vân Vô Kỵ đáp lại sự chỉ trích của Ma Giới, dùng từ ngữ uyển chuyển phủ nhận tố cáo của Ma Giới, lại châm biếm sự chỉ trích này là hoang đường không có căn cứ. Chiến tranh giữa ba vương triều lớn lại bị thứ gọi là "đại quân Thái Cổ" đột nhiên xuất hiện đánh tan, đúng là một chuyện hoang đường chưa từng có.



Trên thực tế, thông điệp này gởi đến Thái Cổ cũng chỉ do vài vương triều đại đế cùng nhau quyết định. Đối với bên ngoài, mấy vương triều đã chứng kiến đại quân Thái Cổ xâm lấn đều yên lặng, không hề đề cập đến chuyện ba vương triều lớn lại bị nhân loại Thái Cổ đánh tan. Đối với toàn bộ yêu ma của Ma Giới thì đây là một sự sỉ nhục to lớn.



Mặc dù cực kỳ bất mãn đối với Thái Cổ Thánh điện, nhưng công văn trả lời của Thánh điện lại kín kẽ đến giọt nước không lọt, Ma Giới cũng chỉ đành từ bỏ. Ma Đế Hoàng thông qua Ám Cát Cổ Đức đã được biết chân tướng của sự tình. Mục tiêu hiện giờ lại nhắm vào Thái Cổ Kiếm Thần.



Tại Ma Giới.



Ma Đế Hoàng và một đám quần thần tụ tập trong đại điện, còn Ám Cát Cổ Đức lại đứng hầu một bên. Mặc dù là Hắc Ám Quân Chủ mới nhậm chức, lại giống như tôi tớ hầu hạ một vị đại đế vương triều, nhưng trên mặt Ám Cát Cổ Đức lại không hề có chút bất mãn nào.



Đám đại tướng vương triều nhìn về phía Ám Cát Cổ Đức trên mặt đầy vẻ kiêng kỵ. Ám Cát Cổ Đức chính là một trong hai người kế thừa Hắc Ám Quân Chủ, mặc dù đây là một bí mật, nhưng lại thông qua một vị cấp trên "vô ý" tiết lộ truyền đến trong tai đám quần thần, đã trở thành một "bí mật" mà mọi người đều giữ kín.



Ám Cát Cổ Đức đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ, lại không dám bất kính đối với Ma Đế Hoàng, địa vị dường như chẳng hề thay đổi. Điều này vô hình trung càng thêm tăng thêm hình tượng Ma Đế Hoàng cao thâm khó lường trong lòng đám yêu ma thủ hạ cường đại.



Mà giờ phút này, ánh mắt của đám đại thần và Ma Đế Hoàng ngồi trên bảo tọa đều tập trung vào đại tế ty đang quỳ sát dưới điện.



- Đại tế ty! Nếu trẫm không nghe sai, ngươi vừa nói là đại quân của chúng ta lại bị đám yêu ma của quốc độ Quang Ám đánh bai sao?



Ma Đế Hoàng ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, chậm rãi nói.



- Bẩm bệ hạ! Tên Hoàng kia của quốc độ Quang Ám thực lực quá cường đại. Theo thuộc hạ quan sát, e rằng hắn là một tên nghịch thần giả. Trong quốc độ của hắn đã tràn ngập rất nhiều kim tự tháp. Đám yêu ma kia thực lực vốn không hề đáng sợ, nhưng nhờ vào bí pháp của hắn lại trở nên vô cùng cường đại. So về thực lực, chúng ta... có phần chưa đủ.



Đại tế ty rì rầm nói. Từ sau khi thân phận của Ám Cát Cổ Đức lưu truyền, đại tế ty liền phát hiện một mặt âm trầm đáng sợ khác của Ma Đế Hoàng, không còn dám ung dung như lúc trước.



So với những đại thần khác, đại tế ty nhờ vào quan hệ giao thiệp trong vương triều, cho nên cũng biết chuyện Ma Đế Hoàng phái một tên Thiên Ma Thần đi đến biển Minh Ngục gọi Nhị hoàng tử An Đức Liệt trở về.



Với thực lực của Nhị hoàng tử An Đức Liệt, sao có thể xuất hiện tại cấm địa biển Minh Ngục đó? Nếu là sự thật thì hắn đến nơi đó làm gì? Ma Đế Hoàng tại sao lại phái một cao thủ cấp Thiên Ma Thần đi gọi Nhị hoàng tử trở về? Tất cả những điều này đều rất bí ẩn. Đại tế ty biết, mặc dù mình đã bên trong vương triều một thời gian rất dài, nhưng đối với vị chủ tử này, mấy trăm triệu năm qua lại không hề hiểu biết thêm được chút này. Thủ đoạn mà Ma Đế Hoàng dùng để giấu mình thật sự quá tốt.



Yêu ma vốn là cá lớn nuốt cá bé, thực lực làm đầu. Kẻ mạnh hơn so với mình thì sẽ được tôn trọng, nhưng một khi không bằng mình thì lại trở thành kẻ có danh không có thực. Đám đại tướng của vương triều cũng không phải là không hề thay đổi. Thỉnh thoảng có một số đại tướng vương triều nhờ vào khổ tu mà ma công tăng mạnh, giết chết cấp trên của mình, đó cũng không phải là chuyện lạ. Trong tất cả vương triều, chuyện vượt cấp khiêu chiến và thay đổi quyền lực vốn được các đại đế vương triều khích lệ. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có yêu ma nào thực lực tăng mạnh, lòng tự tin lớn đến mức dám khiêu chiến với đại đế vương triều.



"Cạch cạch!"



Thân trên của Ma Đế Hoàng từ từ nghiêng về phía trước, dùng ánh mắt của người trên cao nhìn xuống đại tế ty. Rất nhanh Ma Đế Hoàng lại chậm rãi đứng thẳng người dậy, không nói lời nào, một lúc sao mới lên tiếng:



- Đại tế ty! Lần này ngươi làm việc khiến cho trẫm không hài lòng lắm.



Đây vốn là một câu nói bình thường, nhưng lọt vào trong tai lại khiến cho đại tế ty giật mình, một luồng khí lạnh như nước từ đỉnh đầu lan đến dưới chân. Giọng nói của Ma Đế Hoàng bình thản không sao động, nhưng đại tế ty lại cảm thấy lời nói kia giống như đao cắt, loáng thoáng lộ ra sát ý.



- Thần có tội, xin bệ hạ trách phạt!



Đại tế ty quyết định lấy lùi làm tiến.



- Hừ!



Ma Đế Hoàng hừ lạnh một tiếng:



- Ám hắc tế tự sắp tới. Trẫm mặc kể ngươi dùng phương pháp gì, trong năm ngày nhất định phải tập hợp đủ linh hồn cần thiết cho trẫm . Về phần quốc độ Quang Ám, lập tức ra lệnh cho tất cả chiến sĩ rút về Ma Giới thứ nhất.



Trầm ngâm một lúc, Ma Đế Hoàng lại nói:



- Đổi một thông đạo khác về hướng trung ương Ma Giới thứ nhất. Tạm thời ngăn cách với quốc độ Quang Ám, đồng thời phá hủy thông đạo vốn có.



Mệnh lệnh này của Ma Đế Hoàng vừa ban ra, đám yêu ma trong đầu liền kêu lên một tiếng. Không ai ngờ được, với sự bá đạo của Ma Đế Hoàng lại sẽ ra một quyết định nhún nhường như vậy.



Một là vương triều cường đại nhất Ma Giới tồn tại trong thời gian dài đằng đẵng, còn một là thế lực mới trỗi dậy không bao lâu, hai bên chỉ mới vừa quyết chiến, không ngờ vương triều Ma Đế Hoàng cường đại lựa chọn giải pháp thỏa hiệp.



Cho dù nói thế nào, vương triều có một Hắc Ám Quân Chủ, công thêm một vị đại đế hiện giờ xem ra e rằng vẫn còn vượt trên Hắc Ám Quân Chủ, cùng với đông đảo cao thủ, phần thắng rõ ràng là vượt trôi so với cái quốc độ Quang Ám kia.



Bên dưới đại điện, đại tế ty quỳ sát cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng cuối cùng cũng biến mất. Mệnh lệnh này của Ma Đế Hoàng hiển nhiên gián tiếp miễn tội chiến bại của hắn.



- Hách Khắc Thác! Mệnh lệnh của trẫm ngươi đã truyền đạt đến chưa?



Giải quyết xong chuyện, Ma Đế Hoàng cũng không gọi đại tế ty đứng lên, liền quay đầu hỏi tên Thiên Ma Thần đứng hàng thứ ba bên trái.



Ma Đế Hoàng không gọi, đại tế ty cũng không dám đứng dậy, trong lòng biết Ma Đế Hoàng chỉ là dùng phương thức biến tướng này để trừng phạt nhẹ mình.



- Bẩm bệ hạ! Thuộc hạ đã làm theo lời bệ hạ chuyển lời đến cho hoàng tử.



Hách Khắc Thác mặt không đổi sắc nói:



- Nếu như thuộc hạ đoán không lầm, Nhị hoàng tử hẳn là đang trên đường trở về vương triều.
Đôi môi Ma Đế Hoàng mấp máy, một hồi lâu mới trầm giọng nói:



- Vào đi!



Theo tiếng bước chân, An Đức Liệt áo choàng chấm đất, người mặc một bộ áo dài màu đen bó sát người, hơi cúi đầu, chậm rãi tiến vào trong đại điện.



Khi còn cách bậc thang dẫn đến bảo tọa Ma Đế Hoàng hơn bảy trượng, An Đức Liệt chợt ngừng lại, mái tóc dài phất lên, ngẩng đầu nhìn Ma Đế Hoàng. Giữa chân mày của hắn hiện lên vẻ ngang ngược, giống như một ngựa hoang thoát cương, trong cặp mắt tràn đầy dã tâm và tham vọng vô tận.



Hai tay nắm lai, Nhị hoàng tử nói lại:



- Tham kiến phụ hoàng! Không biết thân thể của phụ thân có mạnh khỏe không?



Một câu trước còn là "phụ hoàng", đến câu sau thì lại thành "phụ thân".



Ma Đế Hoàng im lặng không nói, đôi tròng mắt màu tím chuyển động nhìn An Đức Liệt từ trên xuống dưới, một lát sau mới nói đầu thâm ý:



- An Đức Liệt, ngươi đã trưởng thành rồi. Sau này chắc phụ hoàng cũng không quản được ngươi nữa. Ai!



- Đâu có. Phụ thân không cần phải than thở, nhi thần dĩ nhiên sẽ có một ngày trưởng thành, không thể nào cả đời đều nấp dưới cánh chim che chở của phụ thân được.



An Đức Liệt như cố tình không biết ý của đối phương.



- Cha con chúng ta đã rất lâu không gần nhau rồi nhỉ. An Đức Liệt, tới đây, đến bên cạnh phụ thân!



Tay phải Ma Đế Hoàng vỗ nhẹ một cái trên tay vịn, sau đó đứng dậy. Không khí trong đại điện nhất thời ngưng trệ, khí lưu xoay chuyển, loáng thoáng còn mang theo kình lực ẩn giấu. Trên mặt đất đầy những ảnh sáng biến hóa.



"Cộp!"



"Cộp!"



Khí tức kắc ám từ trong bóng râm dưới người Ma Đế Hoàng tỏa ra, như một ngọn núi cao đứng trong đại điện. Ma Đế Hoàng giống như một người cha bình thường, đi xuống theo từng bậc thang, mỗi bước hạ xuống đều nặng như núi cao .



Con ngươi An Đức Liệt bỗng co lại, cặp mắt giống như mắt rắn nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng đang đi xuống theo bậc thang. Trong cảm giác của hắn cảnh tượng lại hoàn toàn khác. Thế giới trong mắt nhanh chóng trở nên đen kịt, kể cả thân hình Ma Đế Hoàng cũng chỉ còn lại những đường nét mơ hồ. Không khí bốn phía lạnh giá như đầm sâu, xuyên qua lỗ chân lông toàn thân điên cuồng tràn vào trong cơ thể An Đức Liệt.



Ma Đế Hoàng giống như một người cha hiền từ lẩm bẩm:



- Trẫm cũng quên mất, đã lâu lắm rồi chưa chưa xoa đầu ngươi như vậy…



Ma Đế Hoàng vừa nói, một bàn tay chất phác liền như mây trôi vươn về phía đỉnh đầu An Đức Liệt. Sắc mặt An Đức Liệt biến đổi, khí tức toàn thân ngưng kết, điên cuồng chống cự luồng khí tức cường đại từ đỉnh đầu đè xuống này.



"Xoẹt xoẹt!"



Trong hư không như có tia sét nổi lên. Bên ngoài cơ thể An Đức Liệt sinh ra tầng tầng bóng đen, hư không quanh người tầng tầng lõm xuống. Những giọt mồ hôi giọt lớn từ trên trán hắn chảy ra, nhỏ xuống dưới đất, sau đó mồ hôi bắt đầu đổ như tương, tạo thành một vũng nước dưới chân, hơn nữa còn đần lan rộng ra.



- Hi…



An Đức Liệt muốn niệm chú ngữ cầu nguyện thần lực, nhưng chỉ vừa thốt ra một chữ, liền bị một lực lượng kỳ dị cắt đứt. Chiêu bài sát thủ lớn nhất mất đi tác dụng, An Đức Liệt nhất thời như rơi xuống hầm băng.



- An Đức Liệt thân ái của ta, ngươi vẫn còn quá trẻ. Nhiều năm không thân cận như vậy, trẫm cứ cho là ngươi đã trưởng thành, hóa ra là trẫm sai rồi.



Khí tức của Ma Đế Hoàng đột nhiên biến đổi, áp lực ngưng tụ quanh người An Đức Liệt nhanh chóng tản đi. Ma Đế Hoàng vươn một tay ra, nhẹ nhàng vỗ xuống trên vai An Đức Liệt toàn thân ướt đẫm đang ngây người ra như phỗng, sau đó xoay người trở về bảo tọa.



Ma Đế Hoàng xoay người lại, bình yên ngồi ở trên bảo tọa, lớn tiếng nói:



- An Đức Liệt, ngươi cũng nên trưởng thành rồi. Cần một ít thứ để rèn luyện ngươi…



Sau đó Ma Đế Hoàng nói gì An Đức Liệt đã không còn nhớ được nữa, chỉ khi bước ra ma điện hắn mới khôi phục tinh thần lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



"Bình!"



An Đức Liệt một quyền nện vào vách tường cung điện, oán hận nói: "Lão già che giấu thật quá tốt!"



"Lão già kia của ngươi thật không đơn giản, vừa rồi trên người hắn ta cảm giác được lực lượng hắc ám thuần túy nhất. Hà hà, một tên vương triều đại đế bình thường lại sở hữu hắc ám lực lượng thuần túy nhất, chậc chậc, phải biết, đó là… mới có." - Sau khi rời khỏi đại điện, linh hồn tà ác vẫn luôn yên lặng lúc này mới kêu lên: "Ta đã nói với ngươi là ngươi quá lỗ mãng, nhưng ngươi vẫn không chịu nghe. Lão già kia còn lợi hại vượt xa tưởng tượng của ngươi, sau này hãy cân nhắc mà làm việc."



"Hừ, ngươi thì biết cái gì!" - An Đức Liệt lạnh lùng nói, khiến cho linh hồn tà ác cũng phải nổi giận: "Ta với lão sớm muộn gì cũng sẽ bất hoà. Hôm nay không ra tay, ngày sau chỉ biết được là thực lực của lão rất mạnh, chứ không biết thực lực của lão mạnh đến mức độ nào, đến lúc đó ta chỉ có một đường thất bại và diệt vong. Hôm nay tuy ra bại, nhưng tối thiểu cũng biết được giới hạn thực lực của lão như thế nào, ít nhất trong lòng cũng có thể đánh giá. Sự cường đại của lão già chính là nằm ở sự bí ẩn, mất đi bí ẩn này, công lực của lão già có cao hơn thì cũng không đáng sợ như vậy."



Linh hồn tà ác lúc đầu còn tức giận vì giọng điệu của An Đức Liệt, nhưng nghe được khúc sau không khỏi khen ngọi: "Nói có lý. Ta đúng là là xem nhẹ ngươi. Có điều cũng chỉ có ngươi mới có thể ép hắn phải ra tay, nếu không chấn nhiếp được ngươi, sau này tất sẽ sinh họa…"



An Đức Liệt lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi đi về hướng tẩm cung của mình.