Phi Thăng Chi Hậu

Chương 54 : Kiếm vực thảo sang

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


(Kiếm vực thành lập)



"Ngươi là ....." Phong Vân Vô Kị nghi hoặc nhìn khuôn mặt khôi ngô mà kiên nghị trước mắt, trong lòng cảm thấy như đã từng biết khuôn mặt này, nhưng nhất thời không nhớ gặp ở đâu.



"Sư phụ, người quên con sao? Con luôn không quên người. Sư phụ, con là Trì Thương đây." Trì Thương cúi đầu xuống lạy, trong mắt ươn ướt, đầy vẻ vui mừng.



"Trì Thương? ..... Thì ra là ngươi!" Phong Vân Vô Kị mặt lộ vẻ vỡ lẽ, cuối cùng nhớ ra, trước khi phi thăng, vốn chưa từng có đệ tử, nếu nói có đệ tử thật sự, cũng chỉ có Trì Thương này mà thôi, thời gian đã quá lâu, bất tri bất giác đã trôi qua hơn bốn trăm năm, các kí ức cũ đã dần trở nên mơ hồ.



Nhìn đệ tử trước mắt, Phong Vân Vô Kị trong lòng vô cùng cảm khái: "Thời gian trôi thật quá nhanh! Không ngờ đến ngươi cũng phi thăng rồi."



Trì Thương vừa thấy Phong Vân Vô Kị không phủ nhận thân phận đệ tử của mình, trong lòng vui sướng, ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, người tuy không ở Trung Nguyên truyền lại võ học, nhưng cả Trung Nguyên gần như là môn hạ của người. Đệ tử vào ba trăm năm trước, đem Diệt Ma Tâm Kinh tu đến đại thành, cuối cùng phi thăng đến nay ..... Chỉ không ngờ rằng, nơi đây không phải là tiên giới."



"Phải à. Khi xưa vi sư cũng vô cùng chấn kinh, không nghĩ đến tiên giới trong truyền thuyết không ngờ vốn là một chuyện bịa đặt, nhưng loài người đang trong cảnh khốn quẫn ..... Ngươi có lẽ là người phi thăng duy nhất trong bốn trăm năm nay phải không?" Phong Vân Vô Kị cảm khái nói.



"Sư phụ ..... Kì thật, trừ đệ tử ra, trong ba trăm năm nay, còn có người phi thăng."



"Ồ? Bọn họ đâu?"


Một nhóm lại một nhóm kiếm khách quỳ xuống đất, cúi thấp cái đầu cao ngạo của họ, trước mặt Kiếm Hoàng, kiếm khách nào cũng đều lễ phép.



Nơi có người, tự có khác biệt, đương nhiên không thể người người đều hưởng ứng. Có người đã tu luyện đạo khác, cũng có người đã có tính toán riêng của bản thân, do vậy, có vài người hạ giọng nói: "Chúng tôi có tính toán khác, không biết tiền bối có thể cho chúng tôi rời đi không." Những người này trong lòng pha chút lo sợ.



Tình huống này cũng đã trong dự liệu của Phong Vân Vô Kị , nhìn kĩ, nhân số cũng không nhiều, chỉ có từng ấy mười mấy người, do vậy, thản nhiên nói: "Khả dĩ, các ngươi có thể đi, ta sẽ không cưỡng bách các ngươi."



"Cám ơn tiền bối." Hơn chục người ấy bước lùi vài chục thước, mới dám quay đầu lại, đằng không bay đi.



Phong Vân Vô Kị quay người nhìn xung quanh, trầm ngâm hồi lâu, trong sự chú mục của mọi người, cuối cùng mở miệng nói: "Nơi đây đã qua một tràng đại chiến, núi non đã bị đập bằng, lại thích hợp làm nơi ở cho Kiếm vực ta. ..... Ta quyết định rồi, từ hôm nay, Kiếm vực liền ở đất này chính thức thành lập!"



Câu nói ấy có âm thanh rất lớn, bên ngoài vài ngàn thước, một số người thuộc tự do kiếm phái nghe thấy mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng bỏ đi, Phong Vân Vô Kị mắt lim dim, mỉm cười gật đầu, y biết, không lâu sau, tin vực thứ năm của Thái Cổ, Kiếm vực thành lập, sẽ do miệng những người ấy truyền đi.



"Chúng ta đã quyết tâm thành lập Kiếm vực, đương nhiên không thể không có nơi ở, được rồi, hôm nay để chúng ta cùng lúc động thủ, đến nâng lên một cột gỗ đầu tiên cho Kiếm Các của Kiếm vực nào." Nói xong, Phong Vân Vô Kị tay áo khẽ phất, ngoài hàng ngàn thước, hàng chục cây gỗ lớn dưới sự điều động của một luồng kiếm ý mạnh mẽ đều bay lên, bắn lên không trung, sau đó theo thế vạn quân các thân cây cắm sâu vào đất bốn góc quanh Phong Vân Vô Kị , sau đó nghe liền nghe rốp một tiếng, vỏ những cây gỗ mấy người ôm chia thành mấy phần, tự tách ra, thân gỗ thẳng trơn nhẵn còn lại, cắm chặt vào trong đất.....