Phi Thăng Chi Hậu
Chương 540 : Chiến cuộc (61)
Ngày đăng: 21:07 19/04/20
Trong vũ trụ hư không mênh mông tồn tại vô số mặt cắt và không gian, ngay cả Chủ Thần cũng không thể nào đồng thời chú ý đến tất cả biến hóa của chúng được.
Sâu trong mặt cắt vũ trụ không gian nơi Hoàng thành lập quốc độ lúc ban đầu, một luồng ánh sáng bỗng thoáng qua, nơi này đã có thêm ba bóng người.
Hai tên Hoàng bên ngoài thân rạn nứt, dòng máu màu hoàng kim không ngừng theo vết thương chảy xuống. Nhưng khi dòng máu chảy đến dưới chân thì đọng lại thành một chùm, xuyên qua dưới chân một lần nữa truyền vào trong cơ thể.
Trên đỉnh đầu hai tên Hoàng, bốn chiếc sừng thật dài đã gãy mất ba chiếc, chỉ còn lại một chiếc sừng trên đỉnh đầu Quang Minh Hoàng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Bên trong ba chiếc sừng gãy ngang không ngừng nổi lên ánh sáng màu vàng lóng lánh, thấp thoáng còn có chất lỏng nhàn nhạt chảy ra.
Mặc dù người bị thương nặng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, nhưng Hoàng lại giống như không hề cảm giác được. Bốn cặp mắt hoàng kim nhìn chăm chú vào Bổn Tôn phía trước, không ngừng xoay vòng, trong con ngươi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Về tình hay về lý, Bổn Tôn đều không có lý do để ra tay cứu Hoàng. Sau khi sống chung trong một thời gian dài, từ trên người Bổn Tôn Hoàng chỉ phát giác được sự lãnh khốc tuyệt đối, cùng với lòng hiếu kỳ rất lớn đối với lực lượng cường đại.
- Gào!
Quang Ám Hoàng vẻ ngoài dữ tợn đứng trong hư không, nhìn về Bổn Tôn phát ra một tiếng rít giống như cảnh cáo. Trên mặt hắn đầy vẻ kiêng kỵ và sợ hãi.
Thanh Long và Bạch Hổ, hai thánh thú có thể chống lại Chủ Thần đột nhiên xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Nếu là trước khi bỏ mình, hai vị Chủ Thần nguồn gốc của Hoàng, bên phía Hắc Ám là "Chiến Tranh Chi Chủ" Địch Tư Mã Sâm, còn bên Quang Minh là "Cứu Thục Chi Chủ" Tát Gia, đối mặt với loại thánh lực công kích không phải trong trạng thái cao nhất này, chắc chắn không đến nỗi bị thương nặng như thế. Nhưng Hoàng dù sao cũng đã chết, bất kể là thần lực hay là thần cách đều hoàn toàn không thể so với trạng thái đỉnh cao.
Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, bị hai thánh thú công kích, hắn lập tức bị thương rất nặng. Thần lực trong cơ thể không ngừng tràn tới bên ngoài thân, định chữa trị những vết thương la liệt, nhưng mỗi lần vết thương vừa khép lại nhanh chóng nứt ra.
Cách đó không xa, Bổn Tôn lẳng lặng đứng nhìn Hoàng, ánh mắt cũng không có nhiều vẻ thù địch, trong đôi tròng mắt đã khôi phục lại màu trắng bạc chỉ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nếu như Phong Vân Vô Kỵ có mặt ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, tại khoảnh khắc đó, trên người Bổn Tôn lại xuất hiện dao động tâm tình hiếm thấy, đó là một sự thương hại, mặc dù nó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất.
"Cộp!"
Bổn Tôn vươn tay ra, trên tay bỗng có thêm một chiếc mặt nạ bề ngoài méo mó, chính là giáp mặt màu bạc mà Hoàng dùng để che mặt, chỉ là bây giờ đã hoàn toàn biến dạng.
"Vù!"
Ánh mắt Bổn Tôn dừng lại một chút trên giáp mặt màu bạc kia, sau đó hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng ném đi. Giáp mặt kia liền hóa vào một vệt sáng trôi về giữa hai tên Hoàng.
"Bộp!"
Lúc mặt nạ màu bạc kia bay ra, hai bàn tay một trái một phải từ hai hướng duỗi tới như tia chớp, đồng thời bắt được mặt nạ màu bạc bề ngoài méo mó. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"Cộp!"
Ngay khi hai cánh tay thon dài bắt được giáp mặt màu bạc kia, mặt nạ bề ngoài méo mó đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh. Một đường nứt màu vàng tối từ đỉnh giáp mặt uốn lượn kéo dài xuống, nhìn từ xa giống như bị nứt thành hai.
Dùng đường nứt màu vàng tối kia làm trung tâm, phần bên trái mặt nạ màu bạc đen kịt như mực, còn phía bên phải lại sáng ngời. Vô số tơ sáng như dây leo dọc theo hai cánh tay đen trắng dị thường lan ra khắp toàn thân.
Bổn Tôn lẳng lặng đứng yên bất động, hai con ngươi trắng bạc phản chiếu rõ ràng biến hóa trên người Hoàng.
Nửa người bên phải của Hắc Ám Hoàng đứng bên trái máu thịt trong nháy mắt tiêu tán, hóa thành tơ nhỏ dày đặc màu hoàng kim dạng rối, mờ mịt quấn quanh người; còn nửa người bên trái của Quang Minh Hoàng đứng bên phải máu thịt là hóa thành khói màu hoàng kim, không ngừng lưu chuyển. Dưới tác dụng của một lực lượng lạ lùng, hai tên Hoàng chỉ còn lại một nửa thân thể bỗng xích gần về hướng trung ương, đồng thời hai cánh tay phân biệt cầm lấy hai bên giáp mặt trùm lên đầu.
"Bộp!"
Hai thân thể hợp lại làm một. Hai chiếc lưỡi đen kì dị chỉ có một nửa từ trên cổ trên hai chiếc đầu xấu xí vươn ra ngoài, đảo vài cái trên không trung, sau đó lại rút vào trong khoang miệng đáng sợ kia.
"Két két!"
Hai chiếc đầu của Hoàng kêu lên quái dị, dần dần dung hợp làm một. Cùng lúc đó, hai cánh tay trái phải dần dần khôi phục lại màu sắc bình thường gập lại, giáp mặt hai màu đen trắng kia liền kêu lên một tiếng che phủ lấy gương mặt đã dung hợp làm một. Phía trên đầu, bốn chiếc sừng cũng biến thành hai chiếc, sau đó nhanh chóng rút vào trong xương. Nơi gốc chiếc cổ, một lớp da bỗng kéo dài lên, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ đầu. Trên chiếc đầu trơ trọi, từng sợi tóc đen như rắn sống đung đưa từ dưới da đầu nhô lên, càng lúc càng dài, chỉ trong nháy mắt Hoàng đã có một mái tóc đen dày và trơn bóng.
Phía trên giáp mặt, hai màu sắc sáng tối như vật sống tràn vào trên hai viên tinh thể thần cách hoàng kim lộ ra một nửa trên chiếc đầu. Hai viên thần cách kêu lên một tiếng giòn giã, sau đó từ trong da thịt nứt ra dung hợp làm một.
- Gào!
Hoàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thống khổ. Khói dày hừng hực từ bên dưới giáp mặt tràn ra. Hai cánh tay của Hoàng bỗng nhiên mở lớn như cánh chim. Thánh lực từ trong những vết nứt trên thân tỏa ra, bên trong còn xen lẫn khói xanh dày đặc. Khói xanh cuồn cuộn trong nháy mắt bao phủ lấy Hoàng, sau đó mở rộng đến phạm vi mười trượng.
- Tất cả mọi người hãy trông coi vị trí của mình. Chỉ cần ma tộc xuất hiện ở Thái Cổ, không cần hỏi han, thấy một tên thì giết một tên. Cuộc chiến thần ma đã sắp tới, tất cả hãy tùy cơ ứng biến, không cần phải câu nệ những chuyện nhỏ nhặt. Được rồi, tất cả hãy tản đi!
Bạch Hổ Chí Tôn bề ngoài nhìn như một nam tử trung niên ba bốn ba lăm tuổi, khí chất cao nhã, giống như rất dễ nói chuyện. Nhưng khi y lên tiếng, Phong Vân Vô Kỵ lại phát hiện, cái tên Bạch Hổ Chí Tôn của phương tây đúng là không phải giả.
Lần này là tụ hội lớn nhất của Thái Cổ, thời gian triệu tập ngắn nhất, thời gian diễn ra cũng ngắn nhất. Gần như sau khi Bạch Hổ Chí Tôn liên tục ban bố một loạt mệnh lệnh khẩn cấp, hội nghị đã kết thúc.
Sau khi Bạch Hổ Chí Tôn vung tay lên, trên trời dưới đất, đám người dày đặc liền trật tự lui ra khỏi Thánh sơn.
- Vô Kỵ, Huỳnh Hoặc và trưởng lão Bắc Hải hãy ở lại!
Mặc dù vừa mới từ trong ngủ say thức tỉnh, nhưng Bạch Hổ Chí Tôn tỏ ra không hề không xa lạ gì đối với Phong Vân Vô Kỵ, hiển nhiên là đã từ những người khác biết được tin tức về hắn.
- Vô Kỵ!
Bạch Hổ Chí Tôn xoay đầu lại đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, ôn hòa nói:
- Hôm nay là thời khắc đặc biệt, người làm chuyện lớn cũng phải có năng lực đặc biệt. Ta đã quyết định đem tất cả quyền lực của Thái Cổ giao cho ngươi, tất nhiên không thể chậm trễ. Đây là trách nhiệm của Đệ Ngũ Chí Tôn.
Phong Vân Vô Kỵ nghe đến đây, lập tức nói:
- Chí Tôn, hôm nay ngài đã xuất hiện, Thái Cổ do Chí Tôn dẫn dắt chẳng lẽ không phải tốt hơn sao? Ta tuy được Thanh Long thừa nhận, nhưng thời gian không lâu, cũng còn chưa dung hợp hoàn toàn.
Bạch Hổ Chí Tôn im lặng, hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Vô Kỵ! Đây là thời gian đặc biệt. Ta và hai Chí Tôn khác mặc dù bình yên vô sự, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có chuyện gì. Từ một mức độ nào đó, hành động lần này của Ma Giới đã thành công rồi.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền nhướng mày:
- Chí Tôn có thể nói rõ hay không?
Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu một cái, nói:
- Chuyện này nói đến, cũng là do tội nghiệt năm đó ta gieo xuống. Ta và Chí Tôn khác hao phí rất nhiều tâm thần, ngộ ra một phương pháp dùng ngủ say để chữa trị thương thế nặng nề trong cuộc chiến thần ma. Loại võ học này một khi thành công, chẳng những thương thế của bọn ta có thể khỏi hẳn, hơn nữa công lực còn cao hơn một tầng. Nhưng chuyện này cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó là chỉ cần bị người khác quấy rầy, từ trong ngủ say thức tỉnh, vậy thì môn võ học này sẽ thất bại trong gang tấc.
- Điều bí mật này không hiểu vì sao lại bị tên nghiệt tử kia của ta biết được, báo cho Ma Đế Hoàng của Ma Giới, cho nên mới bị hắn thừa cơ hội. Vừa rồi ta đã nhận được tin tức, Chu Tước Chí Tôn và Huyền Vũ Chí Tôn cũng đều bị quấy nhiễu, hai người bọn họ cũng thất bại trong gang tấc. Hiện giờ bọn ta chỉ có thể tiếp tục ngủ say, tu luyện cho xong công pháp này. Như vậy mặc dù hiệu quả không nhiều bằng tính toán trước đây, nhưng có vẫn còn hơn không, dù chưa được như trạng thái khỏe hẳn cũng sẽ không kém bao nhiêu. Ai…
Lúc này bên cạnh chỉ còn lại một đám người trung thành của Thái Cổ, Bạch Hổ Chí Tôn mới thở dài một tiếng, lộ ra sự bất đắc dĩ và lo lắng.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng không nói, trong lòng cũng lo lắng như Bạch Hổ Chí Tôn.
Hiên Viên ngã xuống. Ba đại Chí Tôn dùng phương pháp ngủ say chữa thương, sắp thành thì lại bại. Mình thì lại không thể dung hợp làm một với Thanh Long. Cửu tinh hội tụ, cuộc chiến thần ma đã sắp bắt đầu, ai có thể ngăn cản được cơn sóng dữ này?
Trong lòng thở dài một tiếng, cố đè nén sự lo lắng, Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Chí Tôn! Chúng ta ra tay đối phó với Hoàng, đã khiến cho Quang Ám Chủ Thần chú ý. Theo như lời bọn chúng, chúng ta đã phá hư "Thái Cổ hiệp nghị", vậy có không ổn hay không?
Bạch Hổ Chí Tôn chớp mắt, nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Không cần để ý tới. "Thái Cổ hiệp nghị" vốn không hạn định đến Chí Tôn. Chúng ta chỉ ra tay đối phó với một tên thần đã bỏ mình, về ý nghĩa nào đó hắn cũng chỉ là một yêu ma đỉnh cấp mà thôi. Trên "Thái Cổ hiệp nghị" cũng không có tên của hắn.
- Về phần uy hiếp của "Hủy Diệt Chi Chủ" Lạp Đạt Mạn Địch Tư thì không cần quan tâm. Nhìn vào tình hình trước mắt, chỉ một tên Chủ Thần thì chúng ta vẫn có thể ứng phó được. Hơn nữa những Chủ Thần kia vốn không thể xem xét theo lẽ thường. Dù sao bọn chúng cũng không hề có cảm tình, chỉ biết theo đuổi lực lượng tín ngưỡng, không phải thèm muốn lợi ích như nhân loại, cũng không phải tham lam như yêu ma. Huống hồ giữa Chủ Thần cũng không phải bền chắc như thép. Ngươi không thấy Quang Ám Chủ Thần kia tàn hồn hợp thể, nhưng không có bất kỳ Chủ Thần nào ra tay sao?
- Mười ba cặp Quang Ám Chủ Thần, trong cuộc chiến thần ma bị chúng ta đánh chết một cặp, còn dư lại mười hai cặp vẫn căm thù lẫn nhau như trước, tạo thành thế cân bằng. Dưới tình huống tất cả Chủ Thần đều chú ý, chỉ cần Hắc Ám Chủ Thần dám hành động thì Quang Minh Chủ Thần cũng nhất định sẽ ra tay. Nếu như hai bên đều ra tay, tất sẽ dẫn đến một cuộc thần chiến. Bất kể Quang Minh Chủ Thần hay Hắc Ám Chủ Thần đều luôn tránh diễn ra thần chiến không cần thiết, cho nên hai bên đều không thể ra tay. Nếu không thì vô số năm qua, chiến tranh giữa Chủ Thần không biết đã tiến hành bao nhiêu lần, toàn bộ vũ trụ cũng bị hủy diệt rất nhiều lần rồi.