Phi Thăng Chi Hậu

Chương 542 : Chí Tôn lộ ra bí mật

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


Ánh mắt Bổn Tôn hờ hững nhìn vào Bạch Hổ Chí Tôn, trong đôi mắt bạc dần dần nổi lên một điểm màu sắc, sau đó cứ như vậy không nhúc nhích đứng ở bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.



Bạch Hổ Chí Tôn lại giống như không hề để ý đến chuyện này, chỉ quan sát Bổn Tôn một vòng như có suy nghĩ gì đó. Chân mày khẽ nhíu lại sau đó rất nhanh giãn ra.



- Ta có phần hiểu được, vì sao Chu Tước lại bảo ta nói cho ngươi biết những chuyện này.



- Chuyện gì?



Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.



- Thời gian quy tắc.



Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm nghị nói:



- Loài người nếu thành tựu Chủ Thần, hai mươi sáu pháp tắc ban đầu đều không thể đạt được. Nếu như chạm đến pháp tắc ban đầu của hai mươi sáu vị Chủ Thần, chỉ sẽ dẫn đến Chủ Thần công kích, thậm chí có khả năng dẫn phát thần chiến. Chủ Thần tuy uy năng cường đại, nhưng cũng không muốn bỏ mạng vì thần chiến, có thể nói là yêu quý địa vị cũng không sai. Ngoại trừ điểm này rất nhân tính hóa, ý thức của Chủ Thần vẫn vô cùng lạnh lùng và lý trí.



- Giống như phân thần này của ngươi.



Bạch Hổ Chí Tôn chỉ vào Bổn Tôn nói. Chợt thấy ánh mắt của Bổn Tôn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay vươn ra của mình, đầu giật giật, Bạch Hổ Chí Tôn lập tức rụt tay lại một cách tự nhiên:



- Chu Tước có vẻ rất coi trọng ngươi. Vậy ta sẽ đem những tâm đắc và lĩnh ngộ của mình trong thời gian ngủ say nói cho ngươi biết.



- Trên cả Thái Cổ, người chạm đến thời gian quy tắc không chỉ có mình ngươi.



Bạch Hổ Chí Tôn nói, sau đó lại làm một chuyện khiến Phong Vân Vô Kỵ và đám người Huỳnh Hoặc vừa bất ngờ vừa kinh hãi. Tay áo trái phất lên, Bạch Hổ Chí Tôn bỗng quát:



- Thời gian tĩnh chỉ!



"Ong!"



Hư không dường như rung động mãnh liệt một cái. Mây đen cuồn cuộn và gió mạnh giữa không trung đều đứng im bất động. Không chỉ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đột nhiên đều không thể nhúc nhích được. Chỉ có Bổn Tôn là vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ Chí Tôn, trong hai tròng mắt ánh sáng bừng lên, giống như cũng không bị Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên thi triển "Thời gian quy tắc" làm ảnh hưởng.



Gần như vô ý thức, kiếm nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ liền vận chuyển, muốn phá tan ảnh hưởng của lực lượng bên ngoài, nhưng ý niệm này rất nhanh đè nén xuống: "Bạch Hổ Chí Tôn vốn không có lý do gì để hại chúng ta!".



Ngay vào lúc này, lại nghe Bạch Hổ Chí Tôn quát một tiếng:



- Thời gian nghịch lưu!



"Bùng!"



Bụi đất mờ mịt từ mặt đất Thánh sơn bốc lên. Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đột nhiên khôngthể khống chế lui về phía sau. Cùng lúc đó, một màu xanh biếc từ Thánh điện tàn phá lan về bốn phía. Cây cối vốn vốn bị lực lượng hủy diệt cường đại phá hủy hầu như không còn, lúc này lại bỗng nhiên xuất hiện, dùng Thánh điện làm trung tâm trải dài từ gần đến xa. Dưới chân mọi người, Thánh sơn gần như tan tành cũng trở nên mờ ảo, trong nháy mắt đã khôi phục cảnh tượng trước đây. Nhưng lỗ hổng như tổ ong trên thân núi cũng biến mất không còn thấy.



Lần này lực lượng trói buộc đặc biệt kia chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn liền biến mất. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ thậm chí chỉ mới lướt qua ý niệm "phản kháng". Đám trưởng lão Bắc Hải cũng nhanh chóng khôi phục lại tự do.



Đại trưởng lão Bắc Hải sửng sốt một chút, sau đó tại cúi người quỳ xuống giữa không trung, vui mừng nói:



- Chúc mừng Chí Tôn đã khống chế được lực lượng thời gian!



Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười không đáp, ánh mắt lại là nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.



"Không đúng… trong chuyện này có chút vấn đề." - Gần như vô ý thức, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng sinh ra cảm giác này. Giữa Thời gian tĩnh chỉ của Bạch Hổ Chí Tôn và Thời gian tĩnh chỉ của Bổn Tôn, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một số điểm không giống.



Phong Vân Vô Kỵ cúi thấp đầu, không ngừng suy nghĩ vấn đề này, cũng không để ý đến Bạch Hổ Chí Tôn.



"Thời gian tĩnh chỉ mà Bổn Tôn nắm giữ là một sản phẩm diễn sinh của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Thời gian quy tắc mặc dù khó khống chế, nhưng cũng không chắc là không có ai khác nắm giữ năng lực thời gian tĩnh chỉ." - Đầu óc Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng chuyển động, bắt đầu suy nghĩ sự khác biệt trong đó.


- Tiền bối… cứ hỏi đi!



- Ngươi định lúc nào thì cưới con gái ta?



Chu Tước Chí Tôn nổi giận đùng đùng hỏi.



- A!



Phong Vân Vô Kỵ trợn mắt há mồm, ngay cả hơi thở trong lồng ngực cũng nhất thời hỗn loạn, thiếu chút nữa đau đến sốc hông.



- Phượng Phi là con gái của ta, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tên ngu ngốc ngươi, để con gái ta phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Ngay cả người làm mẹ như ta ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, phải mặc kệ cả đám thiên sứ của Thiên Đường kia chạy đến đây.



- Ngài… ngài và Hiên Viên Chí Tôn là… vợ chồng!



- Mẹ!



Giữa sườn núi bỗng vang lên một giọng nói thẹn thùng. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy Phượng Phi người mặc phượng bào đỏ như lửa đang lặng lẽ đứng giữa không trung, đầu hơi cúi xuống, tay ngọc che mặt, hai gò má ửng hồng, có một vẻ xinh đẹp và thẹn thùng không tả được.



Dáng vẻ này của Phượng Phi, Phong Vân Vô Kỵ trước giờ chưa từng thấy qua.



Chu Tước bất đắc dĩ thở dài:



- Con gái lớn phải lấy chồng chứ!



Đáp lại là một tiếng kêu hờn dỗi từ phía xa:



- Mẹ…



- Được rồi. Tiểu tử ngốc, mặc dù công lực của ngươi đạt đến Chí Tôn, nhưng về mặt tình cảm nam nữ thì chẳng khác nào đứa trẻ con. Ta cũng không trêu chọc ngươi nữa. Chuyện của Thái Cổ Bạch Hổ Chí Tôn đã nói rõ với ngươi. Bây giờ ta giao Phi nhi cho ngươi, sau này phải nhờ ngươi chiếu cố nó rồi.



- Tiền bối yên tâm, ta đã cam kết đương nhiên sẽ thực hiện.



- Chẳng lẽ chỉ vì cam kết sao?



- Ta sẽ chiếu cố nàng cả đời.



- Hi vọng ngươi thật sự có thể làm được điều này.



Lúc nói những lời này, Chu Tước dường như có ý tứ gì khác, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không suy nghĩ sâu xa.



- Phi nhi, mẹ đi đây. Trước kia có anh trai con trông nom, con luôn trách y là quá phiền hà. Bây giờ mẹ gởi gắm con cho người đàn ông này. Mẹ đi đây.



- Mẫu thân…



Trong mắt Phượng Phi có chút ươn ướt.



Chu Tước dùng hóa thân Thương Khung Chí Tôn nói chuyện với Phượng Phi, một nam một nữ, nhưng lại cứ xưng hô là mẹ con, quả thật có vẻ rất quái dị. Nhưng tình cảm chân thành giữa hai người lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy vô cùng tự nhiên.



"Bùng!"



Thương Khung Chí Tôn xoay người lại, từ trên dốc núi bay đi, sau mấy bước đột nhiên toàn thân hóa thành một chùm tro bụi, bên trong có một luồng thần thức bắn thẳng về hướng bắc, trở về với bản thể ở đó.



Giữa không trung chỉ còn lại một cây lưỡi hái tử thần to lớn rơi xuống.