Phi Thăng Chi Hậu
Chương 59 : Sát Cơ (4)
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Vô số đạo hắc ảnh từ trong khu rừng nguyên thủy màu đen ồ ạt lao tới, áo choàng sau lưng xả ra trông chẳng khác gì đôi cánh dơi tung bay trong gió, bay thẳng đến phía Phong Vân Vô Kỵ. Hắc ảnh càng lúc càng nhiều, cuối cùng tạo thành một đám mây mù cuồn cuộn mang theo tiếng chi chi cuồn cuộn ập đến công kích Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhếch mi lên, ngón tay búng ra, hàng con lốc khổng lò được tạo thành từ hàng ức ức chiếc lá cây lao thẳng về phía đám mây đen kia, thoáng một cái đã nuốt chửng cả đám mây đó.
Phốc phốc phốc !!!
Huyết dịch từ trong thân thể những hắc ảnh dày đặc trong không trung tung tóe nhiễm hồng cả hư không, không ngừng có những thi thể mang theo tiếng gió rít ngã bình bịch xuống dưới mặt đất. Tuy vậy vẫn còn một nửa thân ảnh của Dạ Tộc vẫn đang tiếp tục chớp nhoáng lao tới trong đêm đen, ngoài ra còn chia thành nhiều nhóm, lao về phía Phong Vân Vô Kị, đồng thời thi triển trảo nha xé nát tất cả lá cây ập đến trên đường đi.
Nhếch mép cười lạnh một cái, Phong Vân Vô Kỵ dùng tay trái ấn kiếm quyết, một cơn gió lốc lập tức cuốn đến lướt qua phiến rừng tàn tạ phía dưới, cuốn theo vô số lá nhỏ mang theo kiếm khí sắc bén xạ xuất về phía trường không, một làn nữa gia nhập vào bên trong đoàn kiếm khí bạo phong kia.
Trên thiên không, huyết dịch rơi vãi càng lúc càng nhiều, tiếng gào thét bi thảm càng vang mãi không ngừng.
Trong Dạ Tộc, có vài tên cao thủ diện mạo trăng bệch nhưng hung hãn đã vượt qua đồng bạn, thi triển tốc độ cực cao áp sát về phía Phong Vân Vô Kỵ, không gian mấy trăm dặm chỉ một loáng là tới, thân xuất quỷ trảo mang theo kình khí móc về phía cổ cùng hai vai của Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ cau mày lại, cũng không thấy y có động tác như thế nào, chỉ nghe hàng loạt tiếng kiếm ngân từ trong ngực của y vang lên, sau đó là một đạo ô hồng quang mang lóe lên, dùng tốc độ chớp nhoáng xuyên qua thân thể của các cao thủ Dạ Tộc, rồi lại trở về trong ngực của Phong Vân Vô Kỵ.
Haha……Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu phá lên một tràng cười cuồng dại, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kỵ lừ mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Mị, mục quang một phiến huyết sắc: "Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi đã giết hơn ngàn đệ tử của ta, khiến ta phải trân mắt mà nhìn chúng đệ tử vong mạng ở trước mặt nhưng lại không thể cứu giúp, giờ đây ngươi dám hỏi ta là ai? Khi ngươi phái người đến đồ sát đệ tử của ta thì ngươi không lẽ không biết ta là ai?"
Dạ Mị biến sắc, giọng lạnh lùng: "Không ngờ, ngươi chính là kẻ được gọi là "Phong Vân Vô Kỵ", ta vốn không nghĩ ngươi có lợi hại đến vậy, không ngờ rằng ngươi lại dám truy sát đến tận đây. Ngươi đã giết chết hơn mấy vạn tộc nhân của ta, hôm nay đừng hòng rời khỏi chỗ này."
"Không tiêu diệt tên đầu sỏ nhà ngươi, ta làm sao xứng đáng đối diện với những môn hạ đệ tử đã chết đi của mình? Bằng vào cái gì mà bọn họ tin tưởng ta, bằng vào cái gì mà an ủi những vong linh đã chết dưới tay của Dạ Tộc các ngươi? Ngươi – chắc chắn sẽ phải chết!" Thanh âm của Phogn Vân Vô Kị băng lãnh thấu xương, sát khí dày đặc xua mãi không tán. Nguồn: https://truyenfull.vn
Khách khách khách…. Dạ Mị cười lên một cách quái dị, tiếng cười oanh chấn tứ phía: "Ngươi muốn giết ta? Cho dù kẻ thực lực của mạnh hơn ta thì cũng tuyệt không dám nói như thế trước mặt ta, hôm nay hãy để ta hút hết sạch máu của ngươi, cũng là để ngươi biết được uy danh của Dạ Tộc ta."
"Các ngươi hãy mau li khai nơi này, ở đây đã không có chuyện của các ngươi nữa." Dạ Mị thần tình lãnh ngạo quát đuổi đám tộc nhân đang đứng thừ người ra ở sau lưng. Tuy biểu diện lãnh mạc nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ đau đớn trong lòng hắn ta, đó là mấy vạn tộc nhân, mấy vạn tộc nhân, chỉ vig bản thân chủ quan mà đã chết sạch, càng nghĩ đến chuyện này, hắn ta cũng càng thêm thống hận tên nhân loại trước mắt, cũng muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.
Vụt!
Dạ Mị nhẹ nhàng phất khai tấm áo choàng màu đen sau lưng, sau đó tựa như một con dơi khổng lồ đang lơ lửng trên không trung. Thân hình khe khẽ động đậy, Dạ Mị như dần hòa mình vào bóng đêm, biến mất tăm tích…