Phi Thăng Chi Hậu

Chương 592 : Bộ tộc thủ hộ (1-2)

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


"Vù!"



Tiếng gió ù ù. Dưới cuồng phong gào thét là cát sỏi nhỏ bé tung bay theo gió. Bên trong gió cát là bụi mù vô tận như thuỷ triều gầm thét, lại giống như ngựa hoang giận dữ kêu lên, lao nhanh trong khu vực hoang vu này. Đứng trên mặt đất mênh mông này chợt có một cảm giác bi thương.



Từ sau khi chủ nhân Ma vực là Ma Luyện Tông cùng với hơn một ngàn cao thủ Ma vực ẩn tàng bị Chiến Đế dùng đao ý cao nhất tiêu diệt chỉ trong một chiêu, nơi này đã trở thành một mảnh đất không người.



Theo đó bí mật to lớn ẩn giấu tại trung tâm Ma vực cũng không bị người khác phát hiện ra. Nếu như không có bất ngờ nào, toàn bộ Thái Cổ cũng chỉ có mấy người biết đến sự tồn tại của tòa thành cổ xưa ở Ma vực, cùng với bộ tộc của Đế Thích Thiên.



- Gào!



Một tiếng gầm oán giận và tà ác đột nhiên vang lên ngay trung tâm Ma vực không một bóng người, như một mũi tên nhọn xuyên qua không gian, đâm thẳng vào trời cao.



Sau tiếng gầm là một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, như một ngọn núi lửa trước khi bộc phát. Một lực lượng vô hình từ trong hư không khuếch tán ra bên ngoài. Nơi lực lượng mênh mông và cường đại kia đi qua, từng mảng không gian dần dần nhộn nhạo như sóng nước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Sau đó chợt nghe một tiếng vang lớn ầm ầm. Ngay giữa Ma vực, một cột khí màu xám hình xoắn ốc bán kính đạt đến mấy chục trượng mang theo tiếng rít xuyên qua không gian, nối liền toàn bộ trời đất. Lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong cột khí màu xám kia khiến cả không gian rung chuyển, sóng chấn động mãnh liệt ảnh hưởng đến toàn bộ mảnh đất Thái Cổ.



Kiếm các, Thánh sơn, Bắc Hải, Cửu Nghi, dung nham bình nguyên, Đông Hải… toàn bộ Thái Cổ đều thức tỉnh từ trong giấc ngủ yên lặng, nhìn về hướng Ma vực vốn không một bóng người.



Sau khi tiếng nổ lớn kia vang lên, những luồng thần thức liền nhanh chóng phát ra, vượt qua hư không trùng trùng lần lượt quét qua vùng Ma vực.



"Ong!"



Mặt đất rên rỉ. Khi Chủ Thần thứ mười bốn hàng lâm như tia chớp, lấy lại chiếc đầu của hắn, sau đó tiến hành dung hợp, lực lượng hủy diệt to lớn tỏa ra khiến cho tòa thành Ma vực cổ xưa không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng và bộ tộc thủ hộ áo bào đen đều lộ ra bên ngoài. Hệ thống không gian độc lập với Thái Cổ trong nháy mắt tan vỡ, những vết gấp không gian khoảng cách cực lớn xuất hiện trong hư không. Mây đen dày đặc mang theo ánh chớp hừng hực từ giữa cột khí màu xám lan ra trong hư không như rễ cây già.



"Ầm!"



Khi tòa thành cổ u ám và thê lương như vẫn thạch ngoài trời đột nhiên xuất hiện ngay giữa mảnh đất Ma vực lẽ ra không một bóng người này, diện tích mặt đất Ma vực bỗng tăng lên mấy vạn cây số vuông. Tại các nơi thuộc Thái Cổ, các cường giả đang chú ý đến biến hóa ở nơi này giống như bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, ngay cả thần thức cũng khựng lại trong chốc lát.



"Xuýt!"



Trong trời đất bỗng vang lên những tiếng hít hơi lạnh:



- Trời ạ, đây rốt cuộc là thứ gì?



Không gian kỳ lạ thuộc Ma vực, tòa thành cổ xưa và xa xăm, nhân loại Thái Cổ áo bào đen có thực lực cường đại và đáng sợ, cùng với thứ màu đen kinh khủng đứng trong cột khí màu xám, tất cả đã lật đổ nhận biết của đám cường giả Thái Cổ về Ma vực.



Dưới mật thất tại Bắc Hải.



Trong bóng tối, những cặp mắt già nua đột nhiên trợn trừng, ánh sáng từ trong con ngươi bắn ra khiến cho mật thất cách mặt đất không biết bao sâu này trở nên sáng như ban ngày. Bên trong ánh sáng hiện ra những lão nhân mặt đầy nếp nhăn, mái tóc trắng xám.



- Hắn đã đến rồi.



Trong mật thất lòng dưới đất hoàn toàn yên tĩnh. Một lúc sau, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.



- Nhân vật trong truyền thuyết.



- Kẻ địch cuối cùng.



- Đế Thích Thiên không thể ngăn chặn được hắn.



- Vì vậy chúng ta phải ra ngoài.



Khi tất cả giọng nói tan vào hư vô, tại nơi thần bí mà Phong Vân Vô Kỵ đã từng đến một lần này, các đời chưởng khống giả Thánh điện đã về hưu, cùng với đám trưởng lão đoàn của Bắc Hải đã biến mất không còn bóng dáng.



Trước khi tất cả cường giả Thái Cổ bị khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn làm kinh động, chạy tới Ma vực…


- Lúc ấy câu trả lời của sư phụ rất kỳ quái. Người nói, võ đạo đệ nhất cao thủ cũng không phải là đám người Hiên Viên rất nổi danh lúc ấy, mà là một người khác. Khi đó là vô số năm trước, lúc ấy ta cũng còn trẻ hăng hái, liền hỏi sư tôn nếu giao đấu với người nọ thì phần thắng như thế nào? Sư tôn cũng không trả lời ngay, một lúc sau mới nói với vẻ tiếc nuối, phần thắng cũng chỉ là năm năm. Cuối cùng nói người lại nói một câu thật đáng tiếc… Hôm nay xem ra, câu nói kia của sư tôn có lẽ là tiếc nuối vì người đó lại ở nơi này bảo vệ chiếc đầu của một tên Chủ Thần. Người đó hẳn là Đế Thích Thiên rồi.



Trong khi Thánh Giả và Cổ Vu còn đang thảo luận về Đế Thích Thiên, ở phía xa bỗng xảy ra biến hóa.



- Gào!



Trong không gian sụp đổ bán kính đến ngàn trượng hiện ra thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn. So với ban đầu, thân thể của hắn đã trở nên lớn hơn không ít. Hai tay hắn chống lấy không gian sụp đổ của Đế Thích Thiên, hai chân dang ngang, đứng ở phía dưới không gian.



"Rắc rắc!"



Sau một tiếng rạn nứt của không gian, trong hình cầu đen kịt có phạm vi ngàn trượng, hai cánh tay màu đen ẩn chứa lực lượng vô tận vươn ra, chia làm hai hướng trái phải dùng sức kéo mạnh. Không gian hình cầu do Đế Thích Thiên tạo ra hoàn toàn vỡ tan.



- Gào!



Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Chủ Thần thứ mười bốn không hề sứt mẻ từ bên trong không gian đen kịt sụp đổ kia thoát ra. Chiếc đầu to lớn dữ tợn của hắn đã hoàn mỹ ghép vào trên cổ.



"Keng!"



Những tiếng kêu của kim loại liên tục vang tận mây xanh. Xi Vưu mũ giáp càng lúc càng lớn, hóa thành một bóng đen xoay một vòng quanh Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó chụp lên chiếc đầu sắt to lớn dữ tợn kia.



"Đùng!"



Ngay khi Xi Vưu mũ giáp và Sát Lục chiến giáp hòa làm một thể, trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn sấm chớp đùng đùng, những tấm lưới điện to lớn bắn về bốn phía. Ánh chớp sáng ngời khiến người ta cảm thấy đau cả mắt. Đưa mắt nhìn lại, bầu trời dường như đã biến thành mặt đất, còn những tia chớp sáng chói kia chính là vô số sông biển hoặc lớn hoặc nhỏ đang chảy xuôi trên mặt đất này.



"Keng keng keng!"



Trên giáp vai của Chủ Thần thứ mười bốn, những mũi nhọn đen kịt dài hơn ba thước liên tiếp bắn ra, trên đỉnh mũi nhọn lóe lên ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi, loáng thoáng còn tỏa ra từng đợt sương lạnh lượn lờ.



"Rào rào!"



Phía sau hai vai Chủ Thần thứ mười bốn, từng luồng ma khí màu đen nồng nặc không ngừng lập lòe, khí tức của nó như tơ như sương, dày đặc như mực nước. Những luồng khí màu đen như con thoi kia tạo thành một tấm áo choàng màu đen nhẵn bóng sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn, từ trên vai rũ xuống đến mặt đất. Cuồng phong cuốn qua, chiếc áo choàng lớn màu đen mặt ngoài có những đường vân màu vàng tối kia liền tung bay phần phật trong tiếng gió.



"Vù!"



Dưới chân Chủ Thần thứ mười bốn, một luồng khí lưu màu xám dán mặt đất lướt đi, sau khi lượn quanh Chủ Thần thứ mười bốn một vòng, chợt hóa thành một cơn lốc màu xám bao phủ lấy nửa người hắn. Khi cột gió thành hình, trên cổ Chủ Thần thứ mười bốn, cặp mắt màu xám ngưng tụ thành hình đột nhiên tan đi, đồng thời bên dưới mũ giáp dữ tợn, chiếc đầu sắt to lớn bỗng mở mắt ra, trong mắt bắn ra ánh sáng màu vàng tối.



"Ầm!"



Trên bầu trời sấm chớp đùng đùng. Khi Chủ Thần thứ mười bốn mở mắt ra, một luồng dao động ý thức kinh người mang theo sấm sét cuồn cuộn bắn về phía Đế Thích Thiên. Trong hư không lập tức nổi lên tiếng sấm và gió.



"Ầm!"



Không gian trong phạm vi trăm trượng quanh Đế Thích Thiên trong nháy mắt bị thần thức hủy diệt bắn đến phá thành mảnh vụn. Thân thể Đế Thích Thiên giống như bị chùy đánh vào, lồng ngực phập phồng kịch liệt một chút, thân thể vẽ ra một đường cung hoàn mỹ trong hư không, như diều đứt đây từ trong mảnh vụn không gian như sương mù bắn ra.



Tại khoảnh khắc bị thần thức của Chủ Thần thứ mười bốn đánh bay, Đế Thích Thiên bỗng nghiêng người, tay phải vươn ra, cổ tay lật một cái. Quy tắc chung quanh lại dao động một lần nữa.



"Ầm!"



Không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn cao đến trăm trượng cũng bắn ra diều đứt dây. Không gian phía sau Chủ Thần thứ mười bốn bỗng biến ảo, giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động từng mảng không gian này. Khi không gian nhộn nhạo như nước gợn khôi phục bình thường, sau người Chủ Thần thứ mười bốn bỗng xuất hiện những ngọn núi to lớn lởm chởm, cứng như sắt thép, đứng sừng sững trên mặt đất mênh mông bằng phẳng đầy cát sỏi.



"Ầm ầm ầm!"



Thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn liên tục va vào những ngọn núi này. Trên thân núi đen nhánh, tất cả góc nhọn nhô lên như mũi kiếm đều ầm ầm vỡ vụn. Thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn lại hoàn hảo không tổn hao gì. Trên mặt đất Ma vực lại không ngừng xuất hiện những ngọn núi sừng sững. Thông thường khi một ngọn núi đụng vào Chủ Thần thứ mười bốn, bị hắc ám thần lực trong cơ thể hắn bộc phát đánh thành mảnh vụn, lập tức lại có nhiều ngọn núi như sắt thép hình thành chung quanh thân thể hắn. Từ trên trời nhìn xuống, những ngọn núi màu đen mờ ảo và sừng sững nối thành một đường trên mặt đất, giống như sống lưng của một con rồng lớn ẩn sâu trong lòng đất.