Phi Thăng Chi Hậu

Chương 615 : Bất an

Ngày đăng: 21:08 19/04/20


Tại Kiếm các thuộc Thái Cổ.



Chiến Vô Tâm và Đao Thần vừa xuất hiện trong phạm vi Kiếm vực liền lao nhanh về hướng đỉnh núi.



- Người phía trước hãy dừng lại!



Trên dốc núi Kiếm các chợt có bóng người lóe lên, bóng dáng cao lớn của Thánh Giả đã chắn trước người Phong Vân Vô Kỵ, vừa lúc ngăn cản tầm mắt của đám người Chiến Vô Tâm.



- Thánh Giả đại nhân đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ác ý.



Mặc dù bị Bổn Tôn cuốn vào lĩnh vực trước khi pháp tu trở về, nhưng trong khoảng thời gian này Đao Thần và Chiến Vô Tâm cũng đã biết được nhiều chuyện xảy ra tại Thái Cổ. Trông thấy Thánh Giả vẻ mặt nghiêm túc chắn trước người, cả hai vội vàng dừng lại giải thích:



- Thánh Giả đại nhân, không biết Kiếm Thần có bình yên vô sự không? Trên người y có xảy ra chuyện gì khác thường không?



Cổ Vu ở một bên nghe vậy liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Thánh Giả, ánh mắt đảo qua Chiến Vô Tâm, Đao Thần và đám cao thủ Thái Cổ ở phía sau đang lục tục chạy tới, nghi hoặc nói:



- Sao lại hỏi như vậy? Chúng ta vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Vô Kỵ, không thấy có gì khác thường cả.



- Thật tốt quá, như vậy… thì tốt rồi.



Chiến Vô Tâm và Đao Thần nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.



- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Thánh Giả và Cổ Vu thấy đám người Chiến Vô Tâm và Đao Thần có hành vi kỳ lạ, hai người khẽ quay sang nhìn nhau.



Tâm thần Cổ Vu đột nhiên khẽ động, liền nói:



- Ngươi là… Đao Thần, mấy ngàn vạn năm trước sao lại đột nhiên biến mất không thấy? Còn vị này… có phải là một chiến tướng của Chiến tộc ngày xưa? Đây rốt cuộc là chuyện gì?



Đao Thần dáng người cao lớn cười khổ một tiếng, đồng thời tiến lên phía trước một bước, chắp tay thi lễ với Cổ Vu, cung kính nói:



- Cổ Vu đại nhân, đã lâu không gặp! Lúc trước chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, không ngờ Cổ Vu đại nhân còn nhớ được tại hạ.



Đao Thần dùng ánh mắt trao đổi với Chiến Vô Tâm một cái, sau đó lại cười khổ nói:



- Vị này đúng là một chiến tướng của Chiến tộc… Chuyện này nói ra rất dài dòng, khi nào rảnh sẽ kể lại với tiền bối một lần. Lần này tôi và Chiến huynh đang tu luyện ở Đông Hải, đột nhiên phát hiện thánh thú Đông Phương Thanh Long kêu lớn trên bầu trời, thanh âm có vẻ bi thương. Mặt biển nhấp nhô, lại tràn ngập mưa bụi. Chúng tôi cảm thấy kỳ quái, cho rằng Đệ Ngũ Chí Tôn và Đông Phương Thanh Long có liên hệ chặt chẽ, cho nên mới tới xem thử một chút. Nếu như Chí Tôn không có chuyện gì, vậy chúng tôi cũng yên lòng rồi.



- Thánh thú kêu khóc…



Cổ Vu im lặng, cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.



- Phía trước có phải là hai vị đại nhân Thánh Giả và Cổ Vu?



Trong hư không bỗng có một vòng sáng màu xanh mờ mịt tỏa ra. Ngay trước dốc núi không xa, một tên võ sĩ tay cầm kích dài hai trượng, trên người mặc Thanh Long chiến giáp từ trong hư không đi ra.



- Thanh Long võ sĩ?



Thánh Giả và Cổ Vu đều giật mình bật thốt lên. Tại khoảnh khắc này trong lòng hai người đều trầm xuống, cuối cùng đã cảm giác được sự nghiêm trọng.



Đao Thần và Chiến Vô Tâm liếc nhìn nhau, trong lòng cũng nặng trĩu.



"Chuyện… e rằng cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ." - Chiến Vô Tâm dùng ý thức nói với Đao Thần. Đao Thần chỉ im lặng, cặp mắt nhìn chăm chú vào Thanh Long võ sĩ.



"Cộp!"



Thanh Long võ sĩ kia đi lên dốc núi, ánh mắt nhìn vào Kiếm Thần, dừng lại một hồi, cuối cùng giống như không thu hoạch được gì, lúc này mới lên tiếng:
Nghi vấn trùng trùng bao phủ trong lòng. Sau khi tất cả mọi người rời đi, Tâm Ma lại lộ ra một bộ mặt khác khiến Thái Huyền nghi hoặc. Từ phân thần tối tăm của sư đệ này, Thái Huyền cảm nhận được một chút tình cảm của loài người vốn chỉ xuất hiện ở Đệ Tam phân thần, điều này khiến y kinh ngạc không thôi.



- Đi đi, sau nửa tháng ngươi hãy dẫn theo tộc nhân rời khỏi nơi này, trở về Thái Cổ. Hiện giờ Chủ Thần thứ mười bốn trấn giữ ở đây, các ngươi cũng khó có đất dụng võ nữa.



Tâm Ma thu người lại trong bóng mờ của bảo tọa. Một đoàn sương mù dày đặc che lấp thân hình, ngay cả Thái Huyền cũng không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.



Thở dài một tiếng, Thái Huyền cũng trầm mặc, nhìn lên pho tượng ác ma trên nóc đại điện được che phủ trong bóng tối, buồn bã nói:



- Ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể trở về sao? Từ khoảnh khắc bước vào Ma Giới, chúng ta đều đã sẵn sàng chết trận.



"Rắc rắc!"



Thân thể Thái Huyền hơi rung lên, Cửu Mệnh chiến giáp bỗng xuất hiện trên người. Y quát khẽ một tiếng, thân hình đột nhiên vươn cao lên mấy trượng. Nơi gót chân có hai khúc xương như dao sắc đâm ra bên ngoài.



- Đệ Nhất!



Đây là lần đầu tiên Thái Huyền xưng hô với Tâm Ma như vậy:



- Ngươi cảm thấy, hình dáng của chúng ta như vậy còn có thể trở về Thái Cổ sao?



Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau bỗng vang lên một tiếng thở dài:



- Thái Huyền, trở về đi, chỉ huy tất cả tộc nhân Thái Cổ rời khỏi nơi này! Ma Giới đã không cần các ngươi nữa. Mặc dù thân thể các ngươi đã chuyển hóa thành ma, nhưng linh hồn của các ngươi vẫn là người. Trở lại Thái Cổ, không ai có thể, cũng không ai dám cười nhạo các ngươi. Về phần ước định của ta và Đệ Tam, các ngươi cũng đã hoàn thành rồi. Ma Giới mặc dù vẫn tồn tại không ít yêu ma cao cấp, nhưng đó không còn là nhiệm vụ của các ngươi nữa.



Tâm Ma phất phất tay:



- Đừng nói nữa, cứ làm như ta bảo đi!



Thái Huyền im lặng. Tâm Ma hiển nhiên đã rất kiên quyết, không thể thay đổi được.



- Vâng thưa chủ công!



Ổn định tâm tình một chút, Thái Huyền kìm nén tất cả suy nghĩ trong lòng, cung kính thi lễ một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.



"Két!"



Cửa lớn Trung Ương ma điện phía sau tự động đóng lại. Yên lặng đứng bên ngoài Trung Ương ma điện, Thái Huyền nhìn lên bầu trời mờ mịt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất mê mang.



Đợi sau khi Thái Huyền đi ra, bên trong đại điện, Tâm Ma đột nhiên lấy ra từ trong người một tấm vải thô thật mỏng, phía trên viết một bộ tâm quyết rất đơn giản cũng rất bình thường. Đây là tâm đắc do một tên cao thủ Thái Cổ bình thường tên là Thạch Cảm Đương đưa cho hắn.



"Rốt cuộc cái gì mới là Tâm Ma? Ta thật sự chỉ là toàn bộ mặt tối của Đệ Tam sao? Chỉ là một đoạn ý thức bị ép vào sâu trong linh hồn sao?" - Tâm Ma nằm trên bảo tọa, nhìn lên phía trên đại điện, trong lòng loáng thoáng nhớ lại Thái Cổ trước đây không lâu, những gì nhìn thấy nghe thấy tr6en đường.



"Tại sao ở Ma Giới ta không cảm giác được sự cộng hưởng tâm linh đó? Tại sao khi ta còn là một Ma Vương, trong bản năng lại chán ghét việc hút máu người?"



Khí tức bi thương và không ngừng cố gắng tràn ngập tại Thái Cổ, cùng với sự cộng hưởng đến từ sâu trong linh hồn mà Tâm Ma cố gắng phủ nhận, còn có thất bại trong cuộc chiến cuối cùng tại Ma Giới, tất cả những điều này đột nhiên đẩy hắn tới bên bờ vực.



Trước mặt Chủ Thần thứ mười bốn, ngay cả phản kháng cũng không làm được, cảm giác vô lực đó càng hoàn toàn đánh tan tất cả hùng tâm tráng chí của hắn.



Sát Lục ma quyết vốn thuộc về Chủ Thần thứ mười bốn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thu lại tất cả. Đối với một Chủ Thần bị phong ấn rất lâu, tất cả năng lượng đều rất quý báu. Trong lòng Tâm Ma loáng thoáng hiểu ra như vậy.



Tâm Ma quyết định để đám người Thái Huyền rời khỏi Ma Giới không chỉ vì những đả kích liên tiếp này. Trên thực tế, từ trận đánh cuối cùng, Chủ Thần thứ mười bốn từ trên trời giáng xuống, hơn nữa ngay trước mặt hàng tỉ yêu ma chỉ định An Đức Liệt làm người thống trị Ma Giới, trong lòng Tâm Ma đã sinh ra một cảm giác bất an. Tại sao Chủ Thần thứ mười bốn lại lựa chọn kẻ yếu là An Đức Liệt, chứ không phải kẻ mạnh như mình làm chúa tể của Ma Giới?



Sau khi tuân lệnh Chủ Thần thứ mười bốn trở về Trung Ương ma sơn, loại cảm giác bất an trong lòng này càng ngày càng mãnh liệt. Tâm Ma vẫn luôn cảm thấy có điểm nào đó không ổn, nhưng lại không phát hiện được gì.



"Cảm giác bất an này rốt cuộc đến từ đâu? Là An Đức Liệt sao? Cho dù công lực của hắn tăng lên gấp đôi cũng không đủ khiến ta sinh ra cảm giác bất an này… rốt cuộc là chuyện gì?" - Tâm Ma suy nghĩ, chân mày càng chíu chặt hơn.