Phi Thăng Chi Hậu

Chương 617 : Nguy cơ (2)

Ngày đăng: 21:08 19/04/20


Tại trung ương Thái Cổ, hai ngọn núi chọc trời Kiếm các và Thánh sơn từ xa đối diện với nhau. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ đã trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn, nhận lấy quyền quản lý Thánh sơn, nhưng tình huống hiện giờ đã không thể chờ hắn đến cầm quyền.



Mặc dù trên danh nghĩa Thánh sơn và Kiếm các đã hợp nhất, nhưng Kiếm các vẫn không thể nào thay thế được Thánh sơn.



- A!



Nơi chân trời phía xa bỗng vang lên vài tiếng thét dài lo lắng, sau đó là những bóng người tay áo phất phơ, từ bốn phương tám hướng hối hả bay về phía Thánh sơn.



- Cái gì?



Bên trong Thánh sơn, Huỳnh Hoặc vỗ mạnh vào chiếc bàn cẩm thạch ở trước người, đột nhiên đứng dậy:



- Ma Giới tấn công Thái Cổ trên quy mô lớn à?



- Đúng vậy thưa đại nhân!



Bên trong Thánh sơn, mấy trăm tên thám tử cúi đầu đứng trước Huỳnh Hoặc, lên tiếng đáp.



- Cửu tinh còn chưa hội tụ, lực lượng của thánh thú vẫn còn, đám yêu ma tiến vào Thái Cổ thực lực sẽ bị suy yếu rất nhiều. Lần này rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?



Huỳnh Hoặc không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, lẩm bẩm nói.



- Có phát hiện ra tung tích của Chủ Thần thứ mười bốn không?



Huỳnh Hoặc đột nhiên ngẩng đầu hỏi.



- Bẩm đại nhân, không có. Trước mắt các nhóm chiến sĩ của tộc ta đã chạy đến khắp nơi, bắt đầu chém giết những ma tộc này.



Một tên thám tử trả lời.



Vẻ mặt Huỳnh Hoặc đầy nghi hoặc, ánh mắt giống như vượt qua hư không nhìn vào bảy ngôi sao trên bầu trời. Không ai biết mguyên nhân cửu tinh hình thành, chỉ biết là khi cửu tinh hội tụ, tác dụng bài xích của các không gian đối với sinh vật nằm ngoài không gian đó sẽ đột nhiên biến mất. Nói cách khác, chỉ khi cửu tinh hội tụ, quy tắc trong không gian trở nên hỗn loạn, đám yêu ma tiến vào Thái Cổ mới không bị bài xích khiến cho thực lực giảm xuống rất nhiều.



Cũng vì nguyên nhân này, ngày cửu tinh nối liền mới được xem là thời cơ tốt nhất để tiến hành cuộc chiến thần ma. Vào lúc đó, bất kể là yêu ma, thiên sứ hay loài người, không cần đạt đến Thần cấp cũng có thể tự do qua lại các không gian mà không bị không gian bài xích.



- Truyền lệnh xuống, bảo tất cả chuẩn bị tiếp viện cho tộc nhân phía trước. Nhất định phải tập hợp lại với nhau, sau khi số lượng đạt đến một ngàn mới cùng nhau đi đến tiền tuyến, để tránh bị tiêu diệt từng phần!



- Vâng thưa đại nhân!


- Cánh cổng truyền tống Ma Giới rất lớn, có lẽ chủ lực của Ma Giới sẽ chọn nơi này để đột phá. Quân huynh, đành phiền huynh dẫn theo hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ đến đó trấn thủ!



- Có điều…



Huỳnh Hoặc nhìn về hai mươi cánh cổng truyền tống của quân đoàn đọa lạc thiên sứ ở hướng đông bắc, cùng với đọa lạc thiên sứ càng ngày càng nhiều, khẽ nhíu mày. Ý tứ rõ ràng là: những kẻ này nên do ai đối phó?



Mặc dù Huỳnh Hoặc không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu được ý của y. Hiện giờ mọi người đều đã phân phối nhiệm vụ xong, còn ai có thể chắc chắn ngăn cản được đọa lạc thiên sứ ở hướng đông bắc đang không ngừng tràn ra. Chưa nói đến Lộ Tây Pháp sau lưng đọa lạc thiên sứ chính là Sí thiên sứ trưởng ngày xưa, năng lực e rằng không kém hơn bao nhiêu so với Chí Tôn.



- Nếu như Vô Kỵ không có bế quan, hiện giờ cũng sẽ không xảy ra vấn đề này.



Trong lòng thở dài một tiếng, Huỳnh Hoặc quay đầu nhìn về Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích bên dốc núi. Y bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng Phong Vân Vô Kỵ dùng một thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm cắm ở trước cánh cổng truyền tống Ma Giới, chấn nhiếp ngàn vạn Hắc Ám Viễn Chinh quân.



- Ta sẽ đi.



Quân Thiên Thương đột nhiên mở mắt ra, lạnh nhạt nói:



- Lộ Tây Pháp cũng không gia nhập vào trận chiến, chỉ một mình ta là đủ ngăn cản đám đọa lạc thiên sứ này.



- Nhưng vậy Đao vực phải làm sao?



Quân Thiên Thương chậm rãi xoay người lại, hờ hững nhìn về đọa lạc thiên sứ rợp trời kín đất ở hướng đông bắc, lạnh nhạt nói:



- Không cần hai mươi vạn cao thủ Thần cấp, chỉ một mình ta, không tên nào có thể từ trong cánh cổng truyền tống ánh sáng kia ra ngoài.



Giọng nói của Quân Thiên Thương nhẹ nhàng hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng từ trong đó mọi người đều cảm nhận được bá khí ngập trời và sự tự tin không gì sánh được.



Huỳnh Hoặc ngẩn ra một chút, sau đó nói:



- Được rồi.



Quân Thiên Thương lạnh nhạt liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích bên dốc núi, sau đó phất tay áo một cái, từ trên dốc núi nhảy xuống, hóa thành sao băng bay về phía đọa lạc thiên sứ ở đông bắc. Gần như đồng thời, mọi người đều từ trên dốc núi bay về các hướng. Bên dưới dốc núi đã sớm trống không, những cao thủ Thái Cổ khổ luyện thần công kia đã được phân bố đến các nơi Thái Cổ.



Tại khoảnh khắc mọi người rời khỏi dốc núi Kiếm các, một tia chớp màu đen mang theo khí tức hung ác từ Ma Giới vọt lên không, xuyên thẳng qua vách chắn giữa Thái Cổ và Ma Giới, rơi xuống khu vực Đông Hải.