Phi Thăng Chi Hậu
Chương 624 : Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu *
Ngày đăng: 21:08 19/04/20
* Trời đất không có tính người, xem vạn vật như chó cỏ, không đối xử thiên vị với thứ nào.
Trong tế tự thời xưa thường dùng cỏ buộc thành hình con chó.
Chủ Thần thứ mười bốn vừa biến mất vào sâu trong vũ trụ hư không, bên ngoài không gian Thái Cổ, Thế Giới to lớn do Tứ Tượng đại trận biến thành đột nhiên rung chuyển ầm ầm. Trong ánh mắt của vô số tộc nhân Thái Cổ, mặt đông của Tứ Tượng đại trận đột nhiên xuất hiện vài vết nứt lớn, từ trên đỉnh Thế Giới kéo dài xuống phía dưới
"Ầm!"
Trong tiếng vang lớn, Tứ Tượng đại trận đột ngột vỡ tan, bốn thánh thú như du long bay về bốn hướng. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, bốn thánh thú bay ra mấy chục cây số, đột nhiên vầng trán của Đông Phương Thanh Long nổ ra một chùm hoa máu, bắn lên cao mấy trăm trượng. Đông Phương Thanh Long kêu lên một tiếng bi thương, thân hình lảo đảo ngã về hướng bên cạnh.
- Không hay!
Bạch Hổ Chí Tôn kinh hô một tiếng.
- Vô Kỵ!
Chu Tước chợt quay đầu lại.
- Đệ Ngũ Chí Tôn!
- A!
Trong hư không vang lên những tiếng kinh hô. Trên người Thanh Long liên tục nổ tung, suối máu bắn ra, kêu lên một tiếng bi thương, xuyên qua vách chắn không gian Thái Cổ từ trên mây đen rơi xuống. Đang ở giữa không trung, một bóng trắng bỗng từ trong cơ thể Thanh Long thoát ra, vẽ nên một đường cong giữa hư không rơi xuống trong bụi bặm.
"Ầm!"
Bọt sóng bắn lên. Thân thể Thanh Long đạt đến mấy vạn cây số không ngừng nhỏ đi giữa không trung, cuối cùng hóa thành hơn ngàn cây số, rơi xuống bờ Đông Hải khiến cho mảng lớn nước biển bị bắn tung lên.
Thánh Giả và Cổ Vu cũng không biết nhiều về Bổn Tôn, chỉ biết là hắn nắm giữ lực lượng thời gian, hơn nữa vẫn luôn đi trước Phong Vân Vô Kỵ, chỉ nhìn thấy vài lần, cũng không nói lời nào. Với năng lực của Cổ Vu cũng không cách nào nhìn thấu thực lực của Bổn Tôn, chỉ có thể xác định là hắn rất cường đại.
Sấm sét hủy diệt màu vàng tối và màu đen trên người Thanh Long không ngừng lập lòe, hiển nhiên lực lượng nghịch chuyển thời gian của Bổn Tôn còn chưa đủ mạnh, không cách nào hoàn toàn đảo ngược thần lực do chư thần phát ra.
Những lời này Cổ Vu và Thánh Giả đều dùng ý thức tiến hành trao đổi. Hai người đều không giải thích gì thêm về Bổn Tôn, bởi vì bọn họ biết quá ít. Hơn nữa hai người tin tưởng, nếu Vô Kỵ không muốn chủ động nói ra dĩ nhiên là có suy nghĩ của hắn, bọn họ tôn trọng điểm này.
Ngay lúc này, ba Chí Tôn cũng đã hoàn thành thuật tứ tượng. Ba vòng cầu ánh sáng ở trước người Bạch Hổ Chí Tôn dung hợp với nhau, hóa thành một quả cầu ánh sáng tương tự màu xanh. Cổ tay ba người buông lỏng, quả cầu ánh sáng ẩn chứa lực lượng hùng hậu kia liền từ không trung rơi xuống, không một tiếng động bay về hướng thánh thú Thanh Long. Trông thấy quả cầu ánh sáng tập hợp thánh lực của ba Chí Tôn, dùng để chữa khỏi vết thương của thánh thú sắp dung nhập vào trong cơ thể thánh thú Thanh Long, không ngờ biến hóa chợt xảy ra. Giữa không trung, đoàn ánh sáng thần thánh đủ để khiến Chủ Thần thứ mười bốn phải bỏ chạy, khi còn cách cơ thể Thanh Long hai thước bỗng lặng lẽ phân giải biến mất.
Vẻ mặt của ba vị Chí Tôn Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, một lực lượng vô hình đột nhiên dùng Thanh Long làm trung tâm lan về bốn phía.
"Ầm ầm!"
Một lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy ba vị Chí Tôn ra ngoài. Không có bất cứ dấu hiệu nào, trong hư không giữa ba vị Chí Tôn và Thanh Long bỗng sinh ra một lực đẩy giống như nam châm cùng cực đẩy nhau.
"Vù!"
Một cơn cuồng phong đột nhiên từ trên trời thổi xuống. Cơn cuồng phong vô hình kia vừa thổi về hướng bờ biển Đông Hải, vừa không ngừng lan rộng ra bên ngoài. Nơi cuồng phong quét qua, hư không giống như một tờ giấy trắng trong suốt bị một cái tay vô hình vò nát, không ngừng mờ ảo biến dạng.
- A!
Những tiếng kinh hô bỗng vang lên giữa không trung. Đông đảo nhân tộc Thái Cổ vây quanh Thanh Long đột nhiên giống như những người không có võ công, kêu lớn từ giữa không trung chật vật rơi xuống. Những tộc nhân Thái Cổ đang đứng trên mặt biển Đông Hải thì trực tiếp rơi thẳng xuống Đông Hải nhấp nhô.
- Mau lui lại!
Vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm túc nhìn về hướng Đông Hải, quay lưng về phía mọi người, phất phất tay quát lớn. Trên thực tế, gần như ngay khi Bạch Hổ Chí Tôn lên tiếng nhắc nhở, đám cao thủ công lực đạt đến Thần cấp đã nhanh chóng lui về mảnh đất Thái Cổ phía sau. Trong cảm giác bọn họ, khi cơn cuồng phong vô hình kia từ trên trời thổi xuống, toàn bộ hệ thống quy tắc tạo thành khu vực Đông Hải đột nhiên giống như mất đi cân bằng, trở nên hỗn loạn. Cũng vì nguyên nhân này khiến cho một đám cao thủ Thái Cổ công lực hoàn toàn có thể bước giữa không trung, lại giống như những đứa trẻ bất lực rơi xuống trong Đông Hải.
Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của đối phương, hai người đều thấy được sự nghi hoặc và kinh hãi.