Phi Thăng Chi Hậu

Chương 680 : Nơi tận cùng của pháp tu (3)

Ngày đăng: 21:09 19/04/20


Vũ trụ rộng lớn vô biên. Sau khi ra khỏi Thái Cổ, Thánh Giả đã lựa chọn một con đường vắng vẻ, tiến về phía trước trong hư không tối đen, xuyên qua không gian vô tận và những vành đai vẫn thạch. Trên đường đi Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả đã tiêu diệt rất nhiều yêu ma, cuối cùng xuất hiện trước mặt hai người chỉ hoàn toàn là bóng tối vô tận, không có bất kỳ thứ gì. Thứ duy nhất có thể chỉ rõ phương hướng là trí nhớ của Thánh Giả. Trên đường đi hai người cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng tiến về phía trước trong bóng tối.



Xuất hiện trước mặt hai người vĩnh viễn là một khoảng bóng tối không hề biến đổi. Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Thánh Giả ngừng lại, xoay người nói:



- Đến rồi.



Cách hai người không xa, trong hư không tối đen vô tận có một vòng xoáy màu đen to lớn bán kính đạt đến mấy ngàn cây số vắt ngang ở trước người. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng hai người đều cảm nhận được lực hút to lớn từ trong vòng xoáy màu đen này phát ra.



- Nơi tận cùng của pháp tu là ở trong hố đen này.



Thánh Giả chỉ vào vòng xoáy màu đen to lớn trước mắt nói:



- Nơi này có bố trí rất nhiều trận pháp, nếu không hiểu rõ về trận pháp thì rất dễ bị công kích. Ngươi hãy đi theo ta!



Dứt lời Thánh Giả liền tiến lên, men theo lực hút mạnh mẽ kia bay về hướng trung tâm vòng xoáy màu đen. Ở giữa đường, pháp bào của y tung bay, toàn thân đột nhiên được bao phủ trong một lớp hào quang năm màu, từ từ biến mất trong thông đạo tối đen.



Phong Vân Vô Kỵ cũng không lập tức đi theo Thánh Giả, ngược lại quay đầu nhìn về phía tây vòng xoáy màu đen to lớn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn luôn cảm thấy trong khoảng hư không trống rỗng kia dường như có vẻ khác thường, có một ít tin tức đứt quãng trôi dạt đến đây. Trong hư không loáng thoáng còn sót lại dao động của thần lực.



- Vô Kỵ!



Sâu trong vòng xoáy bỗng vang lên tiếng gọi, Thánh Giả vốn đã biến mất trong vòng xoáy lại từ trong bóng tối xuất hiện, đứng ở nơi miệng vòng xoáy màu đen, sắc mặt có phần đỏ ửng, toàn thân bừng lên ánh sáng, dường như đang cố sức ngăn cản lực hút mạnh mẽ từ cửa động.



Tạp niệm trong đầu nhanh chóng rút đi, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng bay lên, theo lực hút càng lúc càng mạnh tiến đến gần Thánh Giả.



- Đây là một hố đen của thiên nhiên, sư tôn đã cải tạo nó một chút, biến nó thành nơi tận cùng của pháp tu. Thông đạo này khá phức tạp, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị hút đến nơi nào không biết.



Thánh Giả lên tiếng giải thích, dứt lời lại chìm vào sâu trong vòng xoáy. Phong Vân Vô Kỵ không nói lời nào, lặng lẽ đi theo ở phía sau.



Bên trong vòng xoáy màu đen là một thông đạo không gian quanh co, bên vách đầy nếp gấp giống như trong ruột của một quái thú to lớn. Trong bóng tối thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp sáng chói ngoằn ngoèo, khiến bên trong thông đạo càng cỏ vẻ thần bí. Đi xuống bên dưới lực hút càng lúc càng lớn, Phong Vân Vô Kỵ không thể không vận chuyển chân nguyên trong cơ thể để chống lại lực hút to lớn này.


- Thánh Giả, nếu đã đến nơi tận cùng của pháp tu thì ta muốn đi khắp nơi xem thử một chút, không quấy rầy chư vị nữa.



Thánh Giả hiểu ý liền cảm kích gật đầu. Ngày đó Pháp Tổ Phục Hy để lại mệnh lệnh, bảo y không được trở về nơi tận cùng của pháp tu, trong lòng y trăm điều không thể lý giải. Đến sau này tin tức Phục Hy qua đời truyền đến Thái Cổ, y cuối cùng mới hiểu được. Hành động bày bát quái suy diễn thành thần nguy hiểm rất lớn, với sự hiểu biết của sư tôn, khi ánh sáng trắng kia xuất hiện nhất định mình sẽ xông tới… Ngày đó sự đau đớn trong lòng thật khó nói rõ thành lời. Cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ yêu cầu đi đến nơi tận cùng của pháp tu, Thánh Giả mới hiểu được thời cơ thích hợp nhất mà sư tôn nói đến là gì.



"Cám ơn ngươi, Vô Kỵ!" – Giọng nói của Thánh Giả vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cũng không nói gì, chỉ gật đầu với mọi người, sau đó tùy ý chọn một hướng bay đi.



"Vô Kỵ, nếu như ngươi biết chút gì đó thì có thể đến nơi ở của sư tôn xem thử một chút. Nơi ở của sư tôn là ngay chính giữa không gian này." – Trước khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Thánh Giả bỗng dùng tâm niệm thông báo.



Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ biến mất vào trong bóng, Thánh Giả cuối cùng dời mắt đi, tụ họp cùng với các sư huynh đệ.



Sau khi từ biệt Thánh Giả, Phong Vân Vô Kỵ một mình chậm rãi bước đi trong bóng tối. Những cao thủ pháp tu chìm vào ngủ say, được bao phủ trong ánh sáng màu sắc khác nhau, lần lượt lướt qua bên cạnh hắn. Sự xuất hiện của hắn không hề làm kinh động đến những cao thủ pháp tu đang tu luyện này.



Nhìn khắp bốn phía, vô số cao thủ pháp tu như sao trên trời lơ lửng trong bóng tối. Khi trông thấy được cao thủ pháp tu chìm vào trong ngủ mê này, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã hiểu được, vì sao năm đó pháp tu có đủ tư cách chống lại võ tu, mặc dù cuối cùng bọn họ đã thất bại, đi vào trong hư không này.



Nơi tận cùng của pháp tu vô cùng yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng đi xuyên qua hư không. Sự thê lương và thương nhớ của đám pháp tu giả tràn ngập trong khoảng không gian này. Cứ đi tới không mục đích như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng một luồng khí tức xót thương trong hư không bỗng thu hút sự chú ý của hắn.



Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, đưa mắt nhìn lại. Trước người hắn xuất hiện một khối đất bằng phẳng, nhìn kỹ lại thì khối đất bằng phẳng này lại do một khối sắt lạnh đen kịt đúc thành. Điều khiến hắn chú ý không phải là khối huyền thiết to lớn mặt ngoài có vẻ sặc sỡ, mà là một căn nhà cỏ đơn sơ lẳng lặng đứng giữa khối huyền thiết này.



Căn nhà cỏ nhó bé này không khác gì so với những căn nhà cỏ đơn sơ mà nhân loại bình thường cư trú ở bất kỳ không gian nào, nhưng luồng khí tức xót thương to lớn mà Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được trong hư không lại chính từ trong căn nhà cỏ không nổi bật này phát ra.



"Cộp!"



Theo tiếng bước chân trong trẻo, Phong Vân Vô Kỵ bước lên sàn nhà do sắt lạnh đen kịt tạo thành. Sau khi đi qua một đoạn, cuối cùng hắn đã đến trước cánh cửa gỗ của căn nhà cỏ này, trông thấy trước cửa gỗ có đề hai hàng chữ mạnh mẽ.



Bên trái: "Nhất niệm sinh, hư không dò hỏi tìm một đường!"



Bên phải: "Bày bát quái, vô tận biến số nhân thắng thiên!"