Phi Thăng Chi Hậu

Chương 687 : “Thần cách của kiếm” và “pháp tắc của kiếm” (1)

Ngày đăng: 21:09 19/04/20


Sắc mặt của Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai không ngừng biến đổi. Sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y. Theo lý thì tuyệt đối không thể xảy ra tình huống này, hơn nữa đối phương còn là nhân vật thống lĩnh của phe Quang Minh.



"Đại nhân, có gì đó không đúng. Bên phía Thiên Đường lẽ ra không thể có thái độ thần phục Đệ Ngũ Chí Tôn như vậy." - Một tên Bắc Hải tù đồ dùng thần thức truyền âm cho Huyết Hải Ma Quân, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ Thái Cổ và thiên giới đã đạt thành hiệp nghị?"



Trên thực tế, Ứng Đông Lai cũng đã phát giác ra điểm không phù hợp. Khí tức của Đệ Ngũ Chí Tôn trước mắt này hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ của y. Nói một cách chuẩn xác, Đệ Ngũ Chí Tôn trước mắt thiếu đi khí tức của con người. Ý niệm trong đầu liên tục xoay chuyển, đột nhiên Ứng Đông Lai dường như nghĩ tới điều gì, lập tức nói với hai tên Bắc Hải tù đồ: "Không phải Đệ Ngũ Chí Tôn, đây hẳn là Bổn Tôn mạnh nhất trong ba phân thần do Đệ Ngũ Chí Tôn diễn sinh ra."



Trước khi rời khỏi Thái Cổ, Ứng Đông Lai cũng biết một chút về chuyện Phong Vân Vô Kỵ nguyên thần phân ba, nhưng tình hình cụ thể thì không hiểu rõ lắm.



Mặc dù không hiểu vì sao Bổn Tôn trong ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trở thành thống lĩnh của thiên sứ ánh sáng, nhưng nhìn vào khí tức lãnh khốc vô tình trên người đối phương, chắc chắn sẽ không vì phát hiện ra thân phận con người của hắn mà xuống tay lưu tình.



- Lập tức rời khỏi nơi này!



Sau khi suy nghĩ một chút, Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai nói như đinh đóng cột. Vừa dứt lời, cũng không để ý tới mấy tên trưởng lão gia tộc A Cổ Tư Thông bên cạnh sắc mặt trở nên rất khó coi, lập tức dẫn theo hai tên Bắc Hải tù đồ khác từ trên tòa thành cổ xưa to lớn lơ lửng nhảy xuống, bay vút về hướng khu vực đại thứ nguyên do huyết tộc chiếm lĩnh. Tiếng nổ lớn liên tục vang lên ở phía sau, vô số chùm thánh quang sáng rực từ trên trời chiếu xuống, bắn vào trong đại quân huyết tộc dày đặc. Toàn bộ chiến trường tràn ngập khói xanh xen lẫn mùi da thịt cháy khét.



- Chuẩn bị hợp lực thi triển Ánh Sáng Thẩm Phán!



Phía sau trận doanh Quang Minh, dưới sự thống lĩnh của một tên Tọa thiên sứ, đám thiên sứ ánh sáng nhanh chóng tụ tập lại với nhau, đồng thời ngâm xướng thần chú của Ánh Sáng Thẩm Phán. Mặc dù uy lực không thể so với Ánh Sáng Thẩm Phán do Sí thiên sứ thi triển, nhưng vô số thiên sứ ánh sáng hợp lại, đã bù đắp sự thiếu sót của Ánh Sáng Thẩm Phán là không đủ thánh lực và uy lực.



Trong tiếng thánh ca rung trời, những luồng thánh quang chữ thập to lớn từ trên trời giáng xuống, biến khoảng hư không này thành một hải dương ánh sáng.



"Ầm ầm ầm!"



Phía sau đại quân Quang Minh đột nhiên xuất hiện những cánh cổng ánh sáng lấp lánh, bên trong liên tục có thiên sứ từ Thiên Đường bay ra. Thánh lực ánh sáng trong chiến trường càng dao động mãnh liệt hơn. Mặc dù đang chiến đấu kịch liệt với Hắc Ám Chủ Thần, nhưng thiên giới dường như vẫn toàn lực ủng hộ hành động chinh phạt của Bổn Tôn.



Nửa ngày sau, khi Bổn Tôn từ hậu phương chiến trường đi đến, sau người hiện lên hư ảnh to lớn của Cứu Thục Chi Chủ, lại thi triển một chiêu Ánh Sáng Cứu Rỗi tiêu diệt mấy vạn chiến sĩ huyết tộc và tòa thành cổ xưa, huyết tộc cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.


Vu tộc cho rằng, bất kể là bản nguyên không gian sinh ra loài người, hay là hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối sinh ra chư thần đều cùng một gốc. Đây cũng là lý do tại sao Chủ Thần có thể thông qua phương thức hấp thu lực lượng tín ngưỡng, dùng để tăng cường thần lực của mình.



Khi vũ trụ thành hình, hỗn độn sơ khai, Chư thần đã sinh ra trong hỗn độn. Lúc ban đầu khi sinh ra, hoàn cảnh thai nghén của Chư thần vốn sung túc hơn nhiều so với loài người trong không gian, vì vậy bẩm sinh loài người đã thua kém chư thần rất nhiều. Trong vũ trụ có vô số không gian, nhưng chỉ có một hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối, từ đó có thể thấy được sự chênh lệch.



Yêu ma trời sinh đã sở hữu năng lực mạnh mẽ, theo thời gian trôi qua năng lượng của bọn chúng lại càng ngày càng mạnh hơn. Còn loài người ban đầu chỉ là thức ăn cho đám hung thú Hồng Hoang, đến sau này mới xuất hiện cao thủ cấp Thái Cổ, cuối cùng là Pháp Tổ có tư cách thành thần và Chí Tôn có thể đối kháng với Chủ Thần. Lúc đó đám hung thú cao cấp của Hồng Hoang đã sớm bị nhân tộc Thái Cổ thuần phục hoặc xua đuổi ra khỏi Thái Cổ. Tất cả những điều này đều là nhờ vào tu luyện.



Nếu loài người có thể thông qua tu luyện, đạt đến cấp bậc của yêu ma có thiên phú bẩm sinh vượt xa mình, vậy tại sao không thể trở thành Chủ Thần? Khi linh hồn của một người đủ mạnh, bù đắp được sự chênh lệch về cường độ linh hồn khi sinh ra giữa loài người và chư thần, Vu tộc cho rằng người này đã có điều kiện trước tiên và cần thiết để trở thành Chủ Thần.



Nhưng các đời tộc trưởng của Vu tộc bị hạn chế bởi sự hiểu biết về Chủ Thần, cũng không thể đề xuất phương pháp tường tận giúp loài người trở thành Chủ Thần. Có điều trong Mạt Nhật Tế Điển có để lại một phương pháp liên quan đến việc ngưng tụ và gia tăng cường độ linh hồn. Vu tộc thậm chí còn dựa vào bí pháp của mình, đưa ra một phương pháp khiến linh hồn đạt đến cường độ của Chủ Thần, nối liền linh hồn và pháp tắc, từ đó khống chế pháp tắc để sử dụng. Môn pháp quyết này có tên là Vu Đỉnh thuật.



Nhưng cho dù Vu tộc phát minh ra loại công pháp kỳ dị này, cường độ linh hồn của loài người và Chủ Thần vẫn có khác biệt quá lớn. Chư thần sinh ra trước loài người vô số năm, bản thân đã hấp thu năng lượng tinh túy nhất trong vũ trụ này. Dựa vào lý giải đối với võ tu, Vu tộc đã nhận định cường độ thân thể của loài người vốn không thể chịu được linh hồn cấp bậc Chủ Thần. Khi linh hồn đạt đến cường độ của một vị Chủ Thần, thân thể của loài người lập tức sẽ tan vỡ. Đến cuối cùng Vu tộc cảm thấy chán nản vì suy đoán này, sau đó cũng không tiếp tục ghi chép nữa.



Mạt Nhật Tế Điển chủ yếu ghi chép những vu thuật mạnh mẽ và phương pháp ngưng luyện linh hồn của Vu tộc. Ghi chép của Tổ chỉ là một suy đoán diễn sinh từ năng lực của Vu tộc, vốn không nên ghi vào trong Mạt Nhật Tế Điển. Nhưng bởi vì bị cuộc chiến thần ma kích động, cuối cùng Tổ đã ghi lại suy nghĩ này. Còn các đời tộc trưởng Vu tộc lại vì tôn kính Tổ, chẳng những không xóa ghi chép này đi, ngược lại còn tiếp tục phát triển suy đoán này của Tổ.



Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dời khỏi Mạt Nhật Tế Điển, trong lòng không ngừng nhấp nhô. Trong ánh sáng xanh biếc do Mạt Nhật Tế Điển phát ra, từng hàng ký tự màu xanh sẫm như nòng nọc không ngừng di chuyển. Trong quyển sách này còn có một số ghi chép của Vu tộc mà Phong Vân Vô Kỵ không đọc đến, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Những thứ đó đều chỉ liên quan đến việc tu hành của Vu tộc, đối với hắn cũng không có ý nghĩa quá lớn. Thứ hữu dụng thật sự trong Mạt Nhật Tế Điển chính là Vu Đỉnh quyết này.



"Đó là phương pháp hình thành thần cách!" - Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, trong lòng sóng cả cuộn trào, tiếng tay áo phất phơ trước ngực có vẻ rất vang dội trong Kiếm các an tĩnh. Ở một góc, Viên Tề Thiên bị tiếng vang này làm kinh động, từ trong bóng tối mở mắt ra, một vệt sáng lóe lên trong mắt. Thiếu niên bình tĩnh nhìn sư phụ, cũng không nói lời nào.



Tổ và những tộc trưởng đời sau của Vu tộc cũng không biết suy đoán này của bọn họ kinh hãi thế tục như thế nào. Dưới cái nhìn của bọn họ, chênh lệch giữa loài người và Chủ Thần là quá lớn. Mặc dù Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm và Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đều bỏ mạng dưới tay Chí Tôn của loài người, nhưng phía sau thắng lợi của Chí Tôn là nhờ vào bình hành pháp tắc mạnh mẽ, vì vậy cũng không thể nói lên điều gì. Theo như Vu tộc thấy, chênh lệch giữa linh hồn của loài người và Chủ Thần là hoàn toàn không thể bù đắp được.



Khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, mỗi khi có Chủ Thần giáng lâm hoặc Chủ Thần phân thân hùng mạnh xuất hiện, tất cả sinh linh trong chiến trường đều cảm giác được một sự run rẩy phát ra từ linh hồn, cùng với một áp lực vô hình khiến người ta thần phục, đó chính là khoảng cách to lớn về cấp bậc linh hồn.



Các đời tộc trưởng của Vu tộc, đời sau kế thừa suy nghĩ và ý tưởng của đời trước, tiếp tục công việc mà tộc trưởng đời trước không thể hoàn thành. Khi Vu Đỉnh quyết ra đời, Vu tộc cũng thu được kết luận là loài người không có khả năng trở thành Chủ Thần. Mặc dù nhận định Vu Đỉnh quyết không thể sử dụng được, nhưng tộc trưởng của Vu tộc cũng không xóa môn vu thuật có tiếng mà không có miếng này ra khỏi Mạt Nhật Tế Điển. Nguyên nhân trong đó có lẽ là do sơ sót, cũng có thể là vì không muốn uổng phí tân huyết của các tộc trưởng đời trước. Tóm lại hôm nay khi Phong Vân Vô Kỵ tham khảo Mạt Nhật Tế Điển, cái kết quả suy đoán kinh hãi thế tục này lại rơi vào trong tay hắn.