Phi Thăng Chi Hậu
Chương 689 : Trận pháp mạnh nhất của pháp tu (1)
Ngày đăng: 21:09 19/04/20
Ánh sáng… ánh sáng vô tận rợp trời kín đất, bao trùm mỗi một góc nhỏ trong tầm mắt. Trong ánh sáng ẩn chứa lực lượng không tưởng này, bầu trời đang rung động, mặt đất đang nứt ra, cuồng phong vô tận gào thét trong trời đất.
"Rắc rắc!"
Trong âm thanh long trời lở đất, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy bên dưới đoàn ánh sáng trắng lấp lánh nhất trong vũ trụ, Thái Cổ đang từ từ phân giải, từng khối hoàn toàn hóa thành hư vô… Hắn nhìn thấy mình đang đứng ở phía trước đoàn ánh sáng trắng mênh mông vắt ngang giữa trời đất này, vẻ mặt lặng yên và tuyệt vọng, một sự đau đớn từ tận đáy lòng lan khắp toàn thân.
Một giọng nói yếu ớt của thiếu niên bỗng truyền vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ khôi phục tinh thần lại, bất giác đưa tay vuốt lên mặt, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã rơi đầy lệ.
- Sư phụ không sao. Tề Thiên, ngươi có gặp phải vấn đề khó khăn nào không?
Vẻ ướt át trong mắt biến mất, khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một nụ cười ôn hòa, nhìn thiếu niên trong bóng tối hỏi.
- Không có thưa sư phụ.
Thiếu niên vô ý thức lắc đầu một cái, mái tóc dài đen bóng rối tung như gợn sóng nhấp nhô, cặp mắt như nửa đêm lại lóe sáng như ngôi sao trong bóng tối.
Phong Vân Vô Kỵ dời mắt đi, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó ngơ ngẩn nhìn hai cánh cửa đóng chặt của Kiếm các phía trước.
Không chỉ một lần hắn bất giác xuất thần, mỗi lần trong đầu đều xuất hiện đoàn ánh sáng trắng rợp trời kín đất kia. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng suy nghĩ. Đó là tương lai mà Pháp Tổ nhìn thấy lần cuối trước khi qua đời, thông qua bày bố bát quái trong hư không. Nhưng không biết là do thần lực hủy diệt Pháp Tổ quá mạnh, hay là bản thân tiếp xúc với đạo của tiên đoán còn quá thấp, thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là một khoảng tương lai đứt quãng không trọn vẹn.
Trong dòng sông vận mệnh, hình ảnh đứt quãng mà Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cuối cùng là một mảng ánh sáng trắng rợp trời kín đất, còn hắn đang đứng trước ánh sáng trắng dập dờn kia, vẻ mặt tuyệt vọng và chết lặng.
"Đây tuyệt đối không phải là kết cục mà ta muốn." – Bên dưới chiếc bàn gỗ, bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ trong tay áo bào rộng thùng thình nắm lại thật lại, bởi vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Trong bóng tối, một vệt màu đỏ hiện lên bên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy đoàn ánh sáng trắng trong lời tiên đoán kia, hắn luôn cảm nhận được một sự đau thương và tuyệt vọng dày đặc tràn ngập trong trời đất, mỗi lần hắn lại bất giác rơi lệ.
Trong ngơ ngác, Phong Vân Vô Kỵ lại nghĩ tới những lời Pháp Tổ để lại trong phong thư thứ ba.
"Dòng sông vận mệnh có vô số nhánh sông, mỗi một nhánh đều biểu thị cho một tương lai. Đối với người nắm giữ năng lực tiên đoán, từ khi bắt đầu nhìn thấu dòng sông vận mệnh, mỗi hành động của y đều sẽ có liên hệ chặt chẽ với dòng sông vận mệnh. Mỗi việc làm của y đều sẽ mang đến cho dòng sông vận mệnh rất nhiều biến số, bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hướng chảy của dòng sông vận mệnh xảy ra sai lệch, từ đó sinh ra tương lai bất đồng."
- Chỉ cần còn chưa xảy ra, tương lai sẽ có vô số khả năng, tương lai nhìn thấy cũng chưa chắc sẽ như vậy, không phải sao, Pháp Tổ tiền bối?
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm trong bóng tối. Bất kể như thế nào, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy kết cục như trong lời tiên đoán này. Hắn cũng không muốn nghĩ xem tại sao trong lời tiên đoán của Pháp Tổ lại xảy ra kết cục như vậy.
"Đã không cần quan tâm đến tiên đoán hay không tiên đoán, cũng không cần quan tâm đến tương lai hay không tương lai, đối với ta thì cả đời này chỉ có một ý niệm." – Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, đồng thời chậm rãi đứng dậy, năm ngón tay từ từ buông ra.
Viên Tề Thiên liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, cũng không nói gì thêm, mái tóc đen xõa xuống trên lưng, cúi đầu đi theo đạo nhân gọi là Thanh Tùng kia ra ngoài.
Đưa mắt nhìn hai người rời khỏi ngọn tháp, Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả khoanh chân ngồi đối diện với nhau, sau đó Thánh Giả đột nhiên phất tay đánh ra một cấm chế năm màu, bao phủ bên trong ngọn tháp lại.
- Ngươi xác định, trong lời tiên đoán của sư tôn thật sự nhìn thấy Tề Thiên?
Ngay khi cấm chế hình thành, vẻ mặt Thánh Giả đột nhiên trầm xuống, cất tiếng hỏi.
- Đúng vậy.
Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ thống khổ. Trì Thương đã ngủ say trong lòng đất, còn Mộc Hoán Nhiên thì đi bảo vệ Trì Thương, bên cạnh hắn chỉ còn lại thiếu niên do Thái Cổ Ma Viên biến thành. Hắn tuyệt đối không muốn chuyện của Trì Thương lại xảy ra với một đệ tử khác.
- Đây cũng là nguyên nhân mà ta dẫn nó đến thành Hoàng Kim. Mặc dù bản thể của nó là Thái Cổ Ma Viên, hóa thân thành người, nhưng lại có một tấm lòng chân thành. Trước khi đại chiến xảy ra, ta hi vọng nó có thể học thêm được chút bản lĩnh bảo vệ mình.
Thánh Giả gật đầu biểu thị đã hiểu rõ. Tuy Phong Vân Vô Kỵ có được Thánh Điển gần như bao hàm tất cả bản nguyên của pháp tu, nhưng một quyển sách làm sao có thể nói hết được sự kì diệu của đạo pháp tu. Bản nguyên của pháp tu chỉ có một, nhưng phương pháp để thi triển sức mạnh của bản nguyên này lại có đến ngàn vạn loại. Phong Vân Vô Kỵ đã truyền cho Viên Tề Thiên tất cả đạo của võ tu mà hắn có thể dạy được, còn lại là do tư chất của Thái Cổ Ma Viên có hạn, không thể nào học được, chỉ có thể gởi hi vọng vào pháp thuật.
- Tại sao ngươi không để cho nó rời đi?
Thánh Giả nói:
- Biết đâu nó có thể tránh được một kiếp này.
- Không có tác dụng gì đâu. Mặc dù bản tính của Thái Cổ Ma Viên hung ác, nhưng tâm tư lại đơn thuần. Hơn nữa ta cũng không muốn nhìn thấy ngày sau nó bị yêu ma đuổi giết.
Thánh Giả im lặng hồi lâu, chỉ có thể an ủi:
- Sư tôn đã từng nói, tương lai có vô số khả năng, có lẽ điều ngươi nhìn thấy cũng chưa chắc sẽ trở thành sự thật.
Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc không nói. Đối với hắn thì vấn đề này đã không cần thiết phải thảo luận nữa. Tiên đoán chỉ là tiên đoán, nếu như hoàn toàn thuận theo tiên đoán, vậy thì tiên đoán sẽ trở thành tương lai thật sự. Người thuận theo có thể là bất cứ ai, nhưng không phải là hắn.