Phi Thăng Chi Hậu
Chương 696 : Thời khắc cuối cùng, không gian tan vỡ (5)
Ngày đăng: 21:09 19/04/20
"Ầm ầm!"
Mặt đất rung động. Dưới ảnh hưởng của lực lượng hỗn loạn lan khắp cả vũ trụ, vô số núi cao sông lớn bắt đầu sụp đổ cạn khô. Vào giờ phút này vùng đất Thái Cổ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả nhân tộc Thái Cổ đều yên lặng đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau.
Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt xuyên qua trần nhà Kiếm các nhìn lên cửu tinh trên bầu trời. Lực lượng của cửu tinh và lực lượng hỗn loạn như một tấm gương sáng phản chiếu trong lòng hắn.
"Ngày này rốt cuộc đã tới rồi." - Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên phía trên, thở ra một hơi thật dài, nhất thời không biết là trút được gánh nặng hay là gì khác.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Gần như cùng lúc, từ bốn hướng tây bắc, tây nam, phía nam và phía đông của không gian Thái Cổ bỗng phát ra bốn tiếng vang long trời lở đất. Toàn bộ mặt đất Thái Cổ giống như bị người khác từ phía dưới đánh mạnh một quyền.
"Vù!"
Bốn phía cuồng phong gào thét, gió lớn cuồng bạo mang theo bụi bặm dày đặc từ phía sau dãy núi thổi tới. Bụi mù rợp trời kín đất, cả đại lục Thái Cổ trong nháy mắt bị một đoàn khói bụi bao trùm. Trời đất trở nên mờ mịt, bụi mù màu xám như sóng biển nhấp nhô chảy qua toàn bộ vùng đất Thái Cổ.
Theo tiếng vang lớn rung trời, bốn góc Thái Cổ đột nhiên phân giải ra. Trong biến hóa kinh thiên này, vô số núi đồng, mặt đất, sông ngòi, cây cối bỗng hóa thành bụi bặm nhỏ bé nhất, sau đó theo nước lũ do nguyên khí trời đất của Thái Cổ tạo thành trút vào hư không mênh mông bên ngoài.
Ở bốn phía Thái Cổ, vô số pháp tu đang bận rộn bỗng dừng công việc đang làm, đứng trong pháp trận kinh ngạc nhìn khí lưu cuồng bạo từ Thái Cổ trút vào trong hư không mênh mông.
"Ngày này rốt cuộc đã tới rồi." - Trong đầu vô số pháp tu đột nhiên hiện lên ý niệm này, một cảm giác giống như số phận dâng lên trong lòng. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, bọn họ đã lựa chọn rời đi; còn trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai này, bọn họ lại lựa chọn trở về, lần này đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa.
Ngày này cuối cùng đã đến. Từng ánh mắt nhìn lên cửu tinh nối thành một mảnh trên bầu trời, ngơ ngẩn đến xuất thần. Vô số năm chuẩn bị chính là vì ngày hôm nay.
- Gào!
- Kéc!
- Gừ!
Trong hư không vang lên tiếng hổ gầm phượng ngâm, ba vệt cầu vồng màu trắng, đỏ và vàng từ trong bầu trời bay đến, rơi xuống phía trước sóng biển cuồng bạo bên bờ Bắc Hải, hiện ra ba bóng người.
Hai dải lụa màu trắng rũ xuống tóc mai bên tai, phất phơ trong gió, Bạch Hổ Chí Tôn đứng bên bờ Bắc Hải, vẻ mặt trang nghiêm. Một đợt sóng biển tràn qua che phủ bàn chân, năm ngón tay của y mở ra, trong lòng bàn tay có một đoàn ánh sáng trắng mang theo sát khí nhanh chóng xoay tròn:
- Những chiến sĩ vĩ đại nhất của tộc ta, hãy tỉnh lại từ trong ngủ say!
Tiếng gọi vang dội của Bạch Hổ Chí Tôn vang vọng trong sóng biển cuồng bạo và gió lớn mênh mông. Sóng biển trắng lóa quay cuồng, đợt sau cao hơn đợt trước. Năm ngón tay mở ra, đoàn ánh sáng trắng trong tay Bạch Hổ Chí Tôn liền kéo theo chiếc đuôi sáng chui vào trong Bắc Hải sâu không thể lường. Gần như cùng lúc, bên bờ Bắc Hải, Chu Tước Chí Tôn và Huyền Vũ Chí Tôn cũng ném ra hai đoàn ánh sáng khác màu, bay vào trong Bắc Hải biến mất không thấy.
"Ầm!"
Ba đoàn ánh sáng chui vào trong Bắc Hải, xuyên qua nước biển sâu lạnh, đánh vào cấm chế đen kịt bảo vệ mười vạn đại quân Thần cấp hậu kỳ cổ xưa dưới đáy biển. Bên trong cấm chế, vô số cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa đang ngủ say đồng loạt mở mắt ra.
"Ầm!"
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vừa dứt, những luồng khí tức như cơn lốc đột nhiên xuất hiện từ dưới mặt nước Bắc Hải, từng đợt nối tiếp nhau. Trong tiếng sóng biển cuồng bạo bỗng vang lên những tiếng nổ liên tục, vô số bóng người trồi lên mặt biển Bắc Hải sóng cả nhấp nhô.
"Đùng!"
- Đương nhiên là có thể, nha đầu ngốc…
Phong Vân Vô Kỵ vuốt ve mái tóc của U Nhược, mỉm cười nói:
- Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ca ca sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện tới làm bạn với U Nhược.
- Có thật không?
Trong mắt U Nhược mang theo vẻ chờ mong.
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:
- Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ca ca sẽ đến gặp U Nhược.
Dứt lời hắn lại xoay đầu nhìn Ngạo Hàn Yên, nhẹ giọng nói:
- Thánh nữ, đã lâu không gặp rồi!
- Đúng vậy.
Ngạo Hàn Yên khôi phục tinh thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng:
- Băng tuyết thánh điện đã tan thành mây khói, ta cũng không còn là thánh nữ gì nữa… gọi ta là Hàn Yên đi!
- Hàn Yên… cô nương… không lâu nữa đại quân của Ma Giới sẽ tấn công vào Thái Cổ, ta sợ rằng không thể phân tâm… U Nhược, xin nhờ cô chiếu cố…
- Ta sẽ làm.
Sau đoạn đối thoại đơn giản, hai người lại không biết nói gì thêm. U Nhược nhìn Phong Vân Vô Kỵ một chút, lại nhìn Ngạo Hàn Yên một chút, cũng không biết phải nói gì, mặc dù có lòng giúp đỡ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- Ta phải đi…
Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ dời mắt đi, nhìn về hướng Kiếm các nói.
- Ừ…
Ngạo Hàn Yên gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác thất vọng như mất mát, đủ loại tâm tư những lại không biết nói ra như thế nào.
Mái tóc trắng như sương phất phơ trong gió, Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Ngạo Hàn Yên lần cuối, tay áo phất lên, hóa thành vô số điểm sáng biến mất trong không khí.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không nói với huynh ấy?
Đợi sau khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, U Nhược cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Nói… nói gì đây?" - Trong lòng Ngạo Hàn Yên lẩm bẩm, một cảm giác cay đắng từ gốc lưỡi lan đến đầu lưỡi. Thất vọng nhìn về hướng Kiếm các, bên tai nghe tiếng gió lớn thổi qua bầu trời mênh mông, tâm tư của nàng không ngừng biến đổi.
"Đây… có lẽ là số mệnh của ta…"
Phía trên ngọn núi, mây đen đầy trời, trong trời đất một màu sầu thảm, mây đen cuồn cuộn mang theo khói bụi bay về phương xa trước mắt.