Phi Thăng Chi Hậu
Chương 698 : Hồi chuông lớn của Thái Cổ (1)
Ngày đăng: 21:09 19/04/20
Khi đám yêu ma liên tục gào thét bay ra bên ngoài, giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn cũng đồng thời vang lên trong đầu Lộ Tây Pháp, chín gã vương triều đại đế và đám ma thần cổ xưa có khí tức như vực sâu.
"Lần tấn công Thái Cổ này do Ám Cát Cổ Đức phụ trách, lời nói của hắn cũng là ý chỉ của ta."
"Rầm!"
Vô số ma thần cổ xưa dẫn đầu quỳ xuống, toàn bộ mặt đất đều rung động dưới chân bọn chúng:
- Tham kiến thần phó đại nhân!
Chín gã vương triều đại đế do dự một chút, mặc dù trong lòng có phần không cam, nhưng cũng đã sớm dự đoán được kết quả này, thấy thế liền chậm rãi quỳ xuống:
- Tham kiến thần phó đại nhân!
Chín gã vương triều đại đế vừa quỳ xuống, đại quân vương triều cờ quạt rõ ràng phía sau bọn chúng cũng quỳ theo, lớn tiếng nói:
- Tham kiến thần phó đại nhân!
Ánh mắt Lộ Tây Pháp thoáng hiện lên vẻ khác thường, chỉ hơi khom người một chút, nói với giọng ôn hòa:
- Tham kiến Ám Cát Cổ Đức đại nhân!
Ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức quét qua Lộ Tây Pháp, trong con ngươi màu đỏ thoáng hiện lên vẻ bất mãn, nhưng tư thái kính cẩn của đám đọa lạc thiên sứ phía sau Lộ Tây Pháp lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Từ khi đến Ma Giới, Lộ Tây Pháp đã thần phục chư thần dưới vực sâu, chỉ cần hắn biểu thị thần phục Chủ Thần thứ mười bốn, Ám Cát Cổ Đức cũng không thể làm gì được.
- Đứng lên đi!
Ám Cát Cổ Đức đứng trong sương mù dày đặc tối đen, áo choàng đen từ hai vai rũ xuống, khẽ phất phơ nơi mắt cá chân:
- Chư quân nghe lệnh, lập tức tập hợp tất cả nhân thủ đi đến Thái Cổ, chờ mệnh lệnh của bản tọa!
- Vâng thưa đại nhân!
Giọng nói hùng hồn vang tận mây xanh. Lộ Tây Pháp liếc nhìn vùng đất tây bắc bị mây đen dày đặc bao phủ, lập tức dẫn theo quân đoàn đọa lạc thiên sứ rời đi.
"Ầm ầm ầm!"
Lộ Tây Pháp vừa mới rời đi, vô số ma thần cổ xưa nhún chân một cái, mang theo mây đen cuồn cuộn biến mất trong không khí. Tát Cách Lôi Tư và Khang Tư Thản Đinh đại đế liếc nhìn nhau, cũng dần dần lui về lãnh địa vương triều của từng người. Không lâu sau, đại quân của vương triều liền cuồn cuộn vây quanh Ám Cát Cổ Đức và quân đoàn Cửu U ma thần, gào thét tiến về hướng không gian Thái Cổ.
"Đùng!"
Đại quân từ Ma Giới liên tục xuất phát, tiến về hướng Thái Cổ. Đợi sau khi Cửu U ma thần và Ám Cát Cổ Đức biến mất trong hư không, phía trên tây bắc Ma Giới bỗng nổi lên tiếng sấm ầm ầm. Sau khi một mảng ánh chớp hừng hực lướt qua, Chủ Thần thứ mười bốn vốn ẩn mình trong mây dày chợt biến mất không thấy, chỉ còn lại vòng xoáy mây sét to lớn quanh quẩn trên bầu trời.
oOo
"Boong!"
Ven rìa quảng trường, một chiếc chuông đồng cổ xưa và sặc sỡ rung lên kịch liệt. Tiếng chuông xa xăm và vang dội, mang theo vẻ thê lương nhàn nhạt truyền khắp cả Thái Cổ.
Chiếc chuông này vốn được dùng vào thời khắc nguy cấp để kêu gọi tất cả nhân tộc Thái Cổ. Phàm là nhân tộc Thái Cổ, khi nghe được tiếng chuông này đều phải lập tức chạy tới Thánh điện.
Phía trước chuông đồng, Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở ven rìa Thánh sơn, từ trên cao nhìn xuống chung quanh. Ngay khi tiếng chuông vang lên, trước mắt hắn liền có vô số bóng người từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới. Trong tai vang lên tiếng xé gió, chỉ trong chớp mắt trên bầu trời và dưới mặt đất đã người đông nghìn nghịt. Từ bốn phía vẫn có những bóng người không ngừng lướt tới.
"Boong!"
- Cũng xin chư vị tộc nhân nhận của Chu Tước ta một lạy!
- Xin hãy nhận của Huyền Vũ ta một lạy!
Tất cả mọi người kể cả Phong Vân Vô Kỵ đều bối rối. Trên vùng đất hoàn toàn yên tĩnh, có nghể nghe cả tiếng lá rụng. Hành động của ba vị Chí Tôn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Dù là Phong Vân Vô Kỵ, đối mặt với một lạy của ba vị Chí Tôn cũng kinh ngạc đến ngây người. Trong hư không phía bắc Thánh sơn, đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa mới từ trong ngủ say tỉnh dậy cũng kinh hãi nhìn về đỉnh Thánh sơn.
"Cộp!"
Ba vị Chí Tôn quỳ rạp dưới đất, lạy một cái thật sâu, sau đó mới ngẩng đầu lên:
- Hôm nay, người thật sự phải quỳ xuống không phải là chư vị cùng tộc, mà là bọn ta.
Ba tiếng dập đầu rõ ràng này đã thức tỉnh mọi người, mọi người chung quanh cuối cùng tỉnh táo lại, lập tức kinh hô:
- Chí Tôn, không thể được!
Từ trước tới nay, Chí Tôn là người có địa vị cao quý nhất tại Thái Cổ. Tại Thái Cổ đã sớm hình thành một loại quan niệm, Chí Tôn là người đã dốc sức nhiều nhất vì Thái Cổ, nhân tộc Thái Cổ không quỳ lạy trời đất, chỉ có thể quỳ lạy Chí Tôn. Bọn họ đã không chỉ là Chí Tôn mà còn là cột trụ tinh thần của Thái Cổ.
- Đây chính là Chí Tôn của Thái Cổ sao?
Ven rìa đám người, thiếu niên cũng quỳ xuống, kích động hỏi sư tôn bên cạnh.
- Đúng vậy, bọn họ chính là Chí Tôn của tộc ta.
Lão nhân gật đầu, trong cặp mắt có phần ươn ướt.
- Chư vị tộc nhân!
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vang khắp bốn phương:
- Cửu tinh hội tụ, cuộc chiến thần ma lần thứ hai đã bắt đầu, không lâu sau quân tiên phong của ma tộc sẽ tấn công đến. Đây có thể là lần cuối cùng tộc ta họp mặt. Trước khi chiến tranh bắt đầu, xin cho phép Công Tôn tạ tội với chư vị!
- Cả đời này của Công Tôn có ba tội trạng, không thể tha thứ.
- Tội thứ nhất, Công Tôn thân là Chí Tôn của Thái Cổ, gánh vác vận mệnh của Thái Cổ. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, mấy chục triệu tộc nhân của tộc ta đã chết trận, chỉ có Công Tôn là vẫn sống tạm bợ qua ngày. Đây là tội thứ nhất của ta.
Bạch Hổ Chí Tôn nói đến đây lại cúi lạy một lần, khi đứng dậy dường như lại nhớ tới tộc nhân chết trận trong cuộc chiến thần ma, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
- Sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Công Tôn khăng khăng làm theo ý mình, thi hành chính sách máu tanh, khiến cho mấy chục triệu tộc nhân chết oan dưới chính sách này. Bàn tay Công Tôn đã dính đầy máu tươi của tộc nhân, tội này khó tha. Đây là tội thứ hai của ta.
Dứt lời Công Tôn lại cúi lạy thật sâu.
Mọi người đều im lặng. Chính sách máu tanh đúng là do Thánh điện lập ra, ở một mức độ nào đó, trong tay Bạch Hổ Chí Tôn quả thật đã dính đầy máu tươi của tộc nhân. Nhưng mỗi người đều biết, chuyện đó cũng không thể trách y, tất cả đều là do hoàn cảnh tạo nên.
- Công Tôn thân là Chí Tôn của Thái Cổ, nhưng không biết cố gắng. Sau vô số năm, tình hình của tộc ta vẫn không thay đổi chút nào, còn làm liên lụy đến tộc nhân. Công Tôn thật bất tài. Đây là tội thứ ba của ta.
- Đây là ba tội lớn của Công Tôn trong cuộc đời này.
Bạch Hổ Chí Tôn liên tục kể ra ba tội, mỗi lần liệt kê một tội đều dập đầu một cái thật sâu. Sau khi kể ra ba tội, hai tay y dang ra, nằm rạp xuống đất không đứng dậy.