Phi Thăng Chi Hậu

Chương 71 : Kiếm Ma cứu viện

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Lệ!



Dúng ngay tại lúc Phong Vân Vô Kị gần như tuyệt vọng thì trên thiên không một con chim đen từ trên các đám mây lao xuống, hai cánh phẩy phẩy, tạo ra một cơn gió lớn, khiến cho chúng nhân liên tục thối lui.



"Vô Kị, đừng lo! Lão phu Độc Cô Vô Thương ở tại đây, bất kì ai cũng dám nói tiêu diệt Kiếm Vực! Lão phu sẽ diệt y trước!" Một đạo thân ảnh gầy gò từ trên không trung tà tà hạ xuống, người này vừa mới xuất hiện liền khiến cho mọi người sản sinh một cảm giác phi thường đặc biệt, phẩng phật như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trong nội tâm, bất quản là ứng đối như thế nào vẫn rốt cuộc vô pháp tránh né, chỉ trong chớp mắt đã bị bại dưới kiếm của y, cực kì bất lực, thân thể lại càng mệt mỏi vô cùng.



Còn con chim đen thì ở trên thiên không chuyển động xoay vòng, cắp mắt sắc bén vô song nhìn chằm chằm vào những người ở phía dưới. Độc Cô Vô Thương y phục phất phơ, chân chạm xuống đất ngay bên cạnh của Phong Vân Vô Kị, còn điêu nhi thì lại bay vòng vòng bên trên đầu của hai người, không ngừng kêu vang ….



Tuy nhiên chỉ có một người một chim nhưng chúng nhân lại sản sinh cảm giác một nhánh đại quân do những cao thủ cường hãn tổ thành.



Vị thiếu niên ở Đao Vực nhìn thấy chúng nhân sĩ khí trầm xuống thì đột nhiên quát lên: "Độc Cô Vô Thương? Là ai? Ta chưa từng nghe qua."



Độc Cô Vô Thương đặt một tay lên trên bờ vai đã nhuốn hồng của Phong Vân Vô Kị, sắc mặt có hơi biến đổi, kiếm nguyên vừa hùng hậu lại ôn hòa dũng nhập vào trong nọi thể của Phong Vân Vô Kị, vừa giúp y trị thương vừa quay đầu sang vị thiếu niên kia mà cười nói: "Lão phu tên là Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương, nếu như trước đây ngươi chưa từng nghe thì hôm nay – các ngươi sẽ nhớ rất rõ."



"Kẻ nào muốn động vào Kiếm Vực, thì hay hỏi qua lão phu trước đã!" Độc Cô Vô Thương vừa dứt lời, sắc mặt lẫn thần thái đều trở nên nghiêm túc.



"Quản làm gì tên Kiếm Ma với chẳng phải Kiếm Ma, thuộc hạ của Đao Vực nghe đây, hôm nay cần phải tiêu diệt toàn bộ tất cả mọi người trong Kiếm Vực -- mới có thể quay về! Lên!" Dứt lời liền vung đao, lĩnh đầu lao lên.



"Quay về!" Sắc mặt của Độc Cô Vô Thương tức thì biến đổi, lạnh lùng quát lên, đông thời cũng không thấy ông ta có động tác như thế nào, tay phải niết lấy một cái kiếm quyết, sau đó tùy ý trảm về phía hư không!



Bình! Vị thiếu niên đó còn chưa kịp vung đao chém xuống liền đột nhiên rên lên một tiếng, sau đó chẳng khác gì như bị một cái chùy to lớn kích trúng, lăn lộn cuồn cuộn trên không trung, bay lui trở về, còn về cả đám đệ tử Đao Vực đang lao tới nagy sau hắn ta cũng đột nhiên bị một cổ lực đạo vô hình chấn bay, tên nào tên nấy đều oa oa kêu ầm lên, rồi chấn bay lui trở về, còn phần phía sau đang lao đến nữa thì bị một đạo kiếm ý vô hình nhưng bá đạo áp bức đến khó bước tiếp một bước, đồng thời cũng không khỏi không phát ra đao ý để giá ngự đạo kiếm ý bá đạo này.


Quân Tử Lan đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một câu, trong mắt hiện leen thàn sắc kin hhoảng, lần đầu tiên – đó là lần đầu tiên hắn ta có nhận thức sâu sắc về cách biệt giữa các cảnh giới trong võ học.



"Con trai của ta đừng có lo, phụ thân đến rồi đây …." Một tiếng nói bá đạo nhưng hùng hồn cách âm truyền đến, sau đó một cổ khí tức cực cường cực tốc bức cận, Độc Cô Vô Thương ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không một cái, sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng.



"Vô Kị, lần này chỉ sợ là phiền phức rồi! …." Độc Cô Vô Thương khẽ cất tiếng nói.



Trên thiên không một vị năm tử áo trắng chầm chậm hạ xuống, Đao Vực đệ tử thấy thế lieng khom mình cao giọng nói: "Cung nghênh Đao Hoàng …."



Nam tử đó dôi mắt như điện, chỉ dùng mắt lướt qua, mục quang dừng lại ở trên thân thể của Độc Cô Vô Thương, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Kiếm Ma – Độc Cô Vô Thương!"



"Đao Hoàng Quân Bất Bại!" Độc Cô Vô Thương nhìn nam tử đó, chầm chậm nói, mục quang của hai người đều tóe lửa.



Quân Tử Lan thất thế thì sắc mặt biến đổi, sau đó quát lên: "Lão đầu tử, các người đã gặp mặt qua?!!!"



Đao Hoàng thần sắc ngưng trọng gật gật đầu đáp: "Không ngờ rằng lại là ngươi, ta thật tại không nguyện ý giao thủ với ngươi!"



"Ta cũng không nguyện ý giao thủ với ngươi! …."