Phi Thăng Chi Hậu
Chương 730 : Trận chiến cuối cùng (17)
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
- Giết!
Những tiếng gầm hung ác như thú dữ từ sâu trong bóng tối vang lên, khiến cho cả vũ trụ đều run rẩy. Trong ánh mắt của Xi Vưu, một quân đoàn lớn mặc chiến giáp đen kịt gầm thét tiến về hướng Thái Cổ, cờ quạt bay phất phới, trên lá cờ có thêu một chiếc vương miện màu bạc hết sức rõ ràng, đó là Hắc Ám Viễn Chinh quân.
Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân như thủy triều đen cuốn về Thái Cổ. Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, cỗ máy giết chóc hùng mạnh này lại chẳng hề nhìn y một lần.
- Giết!
Tiếng gầm liên tục vang lên, bóng người lay động trong thủy triều đen cuồn cuộn. Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đến mức không nhìn thấy được đầu cuối. Xi Vưu ngây người đứng trong bóng tối, trong lòng lạnh giá như băng. Khi âm thanh Hắc Ám Viễn Chinh quân xuất động truyền vào trong tai, y vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn đội quân này tràn về phía xa. Phía trên đại quân Hắc Ám có một đoàn bóng đen nhúc nhích, trên đầu bóng đen này đội một chiếc vương miện màu bạc rực rỡ, trong tay cầm quyền trượng tinh không, chính là Hư Vô Chi Quân rõ ràng đã bị hủy diệt.
Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, Hư Vô Chi Quân dường như vô ý liếc nhìn đối phương, trên người không cảm giác được bất kỳ dao động tâm tình nào. Hắn chỉ nhìn Xi Vưu một cái, sau khi cảm nhận được khí tức đen tối trên người đối phương liền dời mắt đi. Hắn cũng không nhận ra Xi Vưu, hoặc là nói hắn vốn không có bất cứ ký ức nào liên quan đến Xi Vưu, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
- Giết!
Tiếng gầm của Hắc Ám Viễn Chinh quân vang khắp hư không, lan đến không gian Thái Cổ. Từ đầu đến cuối Xi Vưu vẫn đứng yên.
Một lúc sau, Xi Vưu dường như khôi phục tinh thần lại, ngơ ngẩn nói:
- Thái Cổ xong rồi…
Bất kể thế nào thì y vẫn là một nhân tộc Thái Cổ, sinh ra tại Thái Cổ. Thái Cổ là nhà của y.
Ba vị Chí Tôn không biết sống chết, hàng tỉ Hắc Ám Viễn Chinh quân tiến về Thái Cổ, khí tức của mấy Chủ Thần vẫn quanh quẩn không tan nơi chân trời. Vào lúc này y lại không thể làm được gì, Chủ Thần có thể hủy diệt ba vị Chí Tôn thì cũng có thể hủy diệt y.
- Tứ Tượng đại trận đã bị phá, bốn Chí Tôn không biết sống chết, Tứ Tượng đại trận đã bị phá…
Xi Vưu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:
- Thái Cổ hết rồi…
Bầu trời Cửu Nghi Vu vực mờ mịt, mặt đất nứt ra từng tấc, vô số bùn nhão và đất sét bay lên trời. Mặt đất rung chuyển, những vết nứt trải rộng khắp nơi. Bên dưới lòng đất, vô số xương khô trắng hếu từ trong bùn đất chui ra, kêu lên răng rắc trong gió lớn, nhanh chóng hợp thành những bộ xương hoặc lớn hoặc nhỏ. Những bộ xương này đón gió kêu lên, trong nháy mắt mọc ra bắp thịt, gân cốt, huyết mạch… với tốc độ không thể tưởng tượng
- Gào!
Một ma thần cổ xưa cao mấy ngàn trượng đột nhiên sống lại, hai cánh tay rung lên, phát ra một tiếng gầm lớn. Vô số ma thần hùng mạnh không thể đếm hết đứng dưới bầu trời. Đám ma thần này trước đây đã từng cực kỳ mạnh mẽ, sau khi trải qua thời gian dài đằng đẵng, lại mang theo khí tức tử vong mãnh liệt xuất hiện trên mảnh đất này.
- Gào!
Khi những xương khô dưới lòng đất lại hóa thành ma thần cổ xưa đầy đủ máu thịt, xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả ma thần cổ xưa của Ma Giới đều kinh hãi. Sự sợ hãi vô hình hóa thành một bàn tay to lớn nắm chặt cổ bọn chúng, khiến bọn chúng hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau.
Khi con voi gặp phải thi thể đồng loại sẽ kinh hãi chạy ra xa, còn khi đám ma thần cổ xưa của Ma Giới nhìn thấy những ma thần cổ xưa rõ ràng đã chết lại sống dậy ngay trước mắt, trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi tương tự. Những ma thần cổ xưa đã tử vong này hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu đã chết, khác biệt duy nhất so với ma thần cổ xưa của Ma Giới là trong mắt bọn họ không hề có bất cứ tình cảm nào, chỉ có một màu xám xịt.
"Phụt!"
Đất dính bắn tung tóe, vô số hài cốt vẫn không ngừng từ dưới lòng đất chui lên. Dưới tác dụng của Mạt Nhật Tế Điển, bọn họ một lần nữa sống lại, chịu sự sai khiến của Vu tộc. Trong hư không gió lớn rít gào, cảnh tượng bi thương. Cổ Vu cắn nát ngón tay khô héo, vết máu nhàn nhạt chảy xuống trang đầu của Mạt Nhật Tế Điển, đồng thời đôi môi run rẩy ngâm lên:
- Dùng máu làm môi giới, dùng khí làm vật dẫn, dùng hồn làm ranh giới, tất cả linh hồn mạnh mẽ lưu lạc trong hư vô, hãy nghe lời kêu gọi của Vu…
"Ầm!"
Một mảng ánh chớp sáng ngời xẹt qua bầu trời phía nam, mây đen dày đặc hội tụ lại, cảnh tượng giống như ngày tận thế. Mạt Nhật Tế Điển trước người Cổ Vu bỗng tỏa ra vô số điểm sáng màu xanh sẫm, nhanh chóng tan vào trong hư không.
Một lực lượng vô hình đang hút lấy những hồn phách mạnh mẽ trong hư không, những linh hồn này thuộc về ma thần cổ xưa, hoặc là thuộc về những hung thú tàn ác. Dưới sự kêu gọi không thể kháng cự, những hồn phách này hội tụ với nhau, tất cả mảnh vỡ linh hồn tập trung lại, cuối cùng hóa thành một linh hồn hung bạo gần như hoàn chỉnh. Cuồng phong cuốn qua, những hung thú Hồng Hoang đã sớm biến mất trong lịch sử phát ra ánh sáng màu xanh lá nhạt, lại xuất hiện giữa khoảng trời đất này.
- Gào!
Sau một tiếng gầm dữ tợn, đội quân đông đúc do Mạt Nhật Tế Điển kêu gọi ra giống như một dòng nước sắt thép, va chạm mạnh với quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh từ bên ngoài lỗ hổng không gian tràn vào.