Phi Thăng Chi Hậu
Chương 732 : Trận chiến cuối cùng (19)
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
Một luồng kiếm ý bá đạo tràn đầy hủy diệt, căm hận và khí tức tử vong lan ra khắp vũ trụ. Đứng trước luồng kiếm ý khiến vũ trụ mất màu này, tất cả mọi người đều nảy sinh một cảm giác nhỏ bé.
- Tấn công hắn!
Một tên Hắc Ám Viễn Chinh quân trong bóng tối bỗng quát lên. Kiếm của Tây Môn Y Bắc còn chưa xuất ra, chỉ là kiếm ý đã khiến cho bọn chúng sinh ra một cảm giác bó tay chịu giết, tất cả đều kinh hoàng thất sắc.
"Ầm!"
Chung quanh không gian Thái Cổ, vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân không hẹn mà cùng đánh về phía kiếm ý kia truyền tới, ngay cả Hư Vô Chi Quân cũng phải ra tay.
"Ầm!"
Trong tiếng vang lớn rung trời, tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ còn lại một đoàn bóng tối thuần túy không thể nhìn thấy gì. Tại nơi sâu nhất của bóng tối, một ánh kiếm nóng rực như có như không bắn ra, trong nháy mắt đã lặng lẽ bao trùm cả vũ trụ, sau đó là một sự yên tĩnh như chết chóc. Dường như chỉ trong một ý niệm, lại giống như đã trải qua vô số thế kỷ vũ trụ dài đằng đẵng, cuối cùng ánh kiếm bá đạo kia tan đi, bóng tối bao trùm cả vũ trụ cũng dần dần biến mất.
Khi bóng tối nhạt đi, cảnh tượng trong Thái Cổ lại dần dần hiện ra. Dùng Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương làm trung tâm, vô số thi thể của Hắc Ám Viễn Chinh quân như vẫn thạch rơi xuống trên đất, bên ngoài không gian còn có rất nhiều thi thể trôi nổi như sông biển. Trên gương mặt tái nhợt của những Hắc Ám Viễn Chinh quân này đầy vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được. Ngay cả thời khắc cuối cùng, bọn chúng cũng không thể nghĩ ra kiếm pháp của loài người lại bá đạo và sắc bén đến mức này.
Chỉ một chiêu, Tây Môn Y Bắc đã hủy diệt gần một nửa chiến sĩ Hắc Ám Viễn Chinh quân. Hư không bên ngoài Thái Cổ đã hóa thành một biển thi hải. "Thiên hạ tấn công" vô cùng bá đạo, nhưng số lượng Hắc Ám Viễn Chinh quân lại rất đông. Trước khi kiếm đạo phát động, công kích do những Hắc Ám Viễn Chinh quân có thực lực mạnh mẽ này phát ra đã giúp những đồng bạn khác có được không gian sinh tồn, cũng khiến cho kiếm đạo của "thiên hạ tấn công" chỉ lan ra bên ngoài Thái Cổ mấy trăm ngàn cây số thì dừng lại.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Những Hắc Ám Viễn Chinh quân còn sống cũng bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, quan trọng nhất lại là tổn thương linh hồn. Giờ phút này nhìn những thi thể trôi nổi cách đó không xa, trên mặt đám yêu ma may mắn còn sống đều hiện lên vẻ bi thảm. Tất cả đều là cao thủ cấp Thiên Ma Thần, nhưng lại bị hai nhân loại dùng kiếm đạo giết chết trong nháy mắt. Dù là trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, tổn thất của Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng không lớn đến như vậy. Nhìn về hai người nơi lỗ hổng không gian đứng trên thi thể vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân, trong lòng đám yêu ma không biết là kinh ngạc, sợ hãi hay là kính nể.
- Gào!
Trong không gian Thái Cổ, Hư Vô Chi Quân vừa mới bước vào lãnh địa Thái Cổ một trăm ngàn trượng, lúc này hoàn toàn nổi giận. Hắn không thể ngờ được, hai con người vốn bị hắn xem thường lại có thể khiến cho quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh dưới trướng hắn bị tổn thất nặng nề như vậy. Ngay cả hắn trúng phải kiếm thế của "thiên hạ tấn công" cũng bị thương không nặng không nhẹ.
- Loài người, loài người đáng chết!
Hư Vô Chi Quân gầm thét, bỗng nhiên gập người, như tia chớp lao về phía Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương. Quyền trượng tinh không trong tay giơ lên, tiếng ngâm xướng giận dữ vang khắp cả vùng đất. Nhưng khi còn cách Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương chưa đến ba mươi trượng, tiếng ngâm xướng chợt im bặt, quyền trượng tinh không đang giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống. Hư Vô Chi Quân nhìn hai con người trước mặt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Đối mặt với Hư Vô Chi Quân đang giận dữ, Độc Cô Vô Thương không hề sợ hãi, cũng không hề có ý né tránh, chỉ là nở một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt của y không hề nhìn Hư Vô Chi Quân, mà lại lướt qua bầu trời, nhìn về hướng ba vị Chí Tôn rơi xuống.
"Những gì có thể làm thì chúng ta đã làm rồi. Thánh Giả tiền bối đi rồi, Quân Thiên Thương đi rồi, Huỳnh Hoặc cũng đi rồi… hôm nay cũng nên đến lượt chúng ta. Vô Kỵ, thật hi vọng chúng ta còn có thời gian, có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, nhưng mà… những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ như vậy. Vô Kỵ, Thái Cổ có thể tồn tại được hay không thì phải xem ngươi rồi… Tạm biệt ba vị Chí Tôn, hi vọng các người không việc gì!"
- Tây Môn, chúng ta đi thôi!
Độc Cô Vô Thương vươn tay ra, nắm lấy tay Tây Môn Y Bắc. Cả đời này bọn họ đều chiến đấu cùng nhau, sau khi chết cũng cùng nhau bảo vệ mảnh đất này. Khi hai người nắm lấy tay nhau, bàn chân của bọn họ trong nháy mắt phân giải ra, hóa thành những chùm tro bụi nhỏ nhất trong vũ trụ. Từ bàn chân đến đỉnh đầu, cả thân thể nhanh chóng tan rã. Sinh cơ của bọn họ đã hết, đây cũng là nguyên nhân mà Hư Vô Chi Quân dừng ngâm xướng.
Thời gian không phải là không gian. Trong vĩ độ quá khứ của thời gian, tốc độ có nhanh cũng không thể nào chạy ra khỏi "nhà tù của thời gian". Tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ nhìn giống như tia chớp, nhưng thực ra lại không hề di động nửa tấc. Có điều tốc độ của hắn vẫn đang gia tăng.
Chủ Thần thứ mười bốn hờ hững nhìn xuống đối thủ nhỏ như con kiến, không hề do dự, bàn tay sắt to lớn mang theo thần lực hùng hậu đánh xuống.
"Ầm!"
Một chưởng đánh xuống, dưới bàn tay lại truyền đến cảm giác trống không. Trên gương mặt không hề có biểu tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Không thể nào!" - Ý nghĩ này lướt qua trong đầu nhanh như chớp, sau đó cặp mắt màu hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua hư không. Xuyên qua vĩ độ thời gian, hắn cuối cùng thấy được Phong Vân Vô Kỵ đang nhanh chóng di chuyển trong vĩ độ quá khứ của thời gian. "Thời gian ngược dòng" chính là Pháp tắc thời gian, Phong Vân Vô Kỵ bị đưa đến thời điểm nguyên thần phân ba, không chỉ mất đi thần lực ánh sáng mênh mông trên người, mà còn mất đi thần cách. Không có thần lực và thần cách, hắn vốn không thể nào di chuyển được trong thời gian. Chủ Thần thứ mười bốn làm sao cũng không ngờ, Phong Vân Vô Kỵ đã suy yếu đến mức này lại có khả năng đi xuyên trong vĩ độ thời gian.
Không có thần lực và thần cách thì không thể thi triển lực lượng thời gian, Phong Vân Vô Kỵ chỉ dựa vào tốc độ. Mặc dù không có thần lực, nhưng hắn vẫn còn có kiếm nguyên, còn có kiến thức rộng lớn và tốc độ tung hoành vũ trụ.
Thời gian Bổn Tôn chìm trong lực lượng thời gian còn nhiều hơn so với Chủ Thần thứ mười bốn, hiểu biết về lực lượng thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa chắc đã sâu bằng Bổn Tôn. Khi ba phân thần dung hợp, tất cả kinh nghiệm và ký ức cũng dung hợp theo.
Mặc dù hiện giờ là lúc Phong Vân Vô Kỵ suy yếu nhất, nhưng hắn lại có được lĩnh ngộ của Bổn Tôn khi nghiên cứu đạo của thời gian, cũng có được năng lực Hấp Tinh đại pháp của Đệ Nhất phân thần, đồng thời còn sở hữu tốc độ có một không hai trong vũ trụ của Đệ Tam phân thần.
Khi Chủ Thần thứ mười bốn nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ di chuyển một cách vô nghĩa, thực ra chính là hắn đang thử nghiệm lĩnh ngộ của mình. Trong vĩ độ quá khứ của thời gian, tốc độ di chuyển của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù còn chậm, nhưng lại đang liên tục gia tăng. Theo sự di chuyển này, khí tức của hắn cũng càng lúc càng mạnh. Năng lượng đánh mất trong vĩ độ thời gian đang tự động tràn về phía hắn.
Trong cặp mắt không hề có cảm tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã hiện lên vẻ chấn động, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình huống này. Thân thể rung động, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng bước vào trong vĩ độ thời gian, đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ. Hắn nhất định phải hủy diệt kẻ địch đáng sợ này trước khi đối phương lại lấy được thần cách và thần lực, nếu không chờ đợi hắn chính là cái chết.
"Ầm!"
Trong thời gian quá khứ nổi lên sóng gợn đầy trời. Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn một trước một sau, nhanh chóng xuyên qua vĩ độ thời gian. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ lại đang gia tăng, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Khi tốc độ vượt qua cực hạn sẽ có kết quả như thế nào? Vấn đề này đã được Đệ Tam phân thần đã giải đáp, đó là sẽ có cơ hội bước vào dòng sông thời gian, tiếp xúc với lực lượng thời gian, nhưng vẫn không có khả năng thi triển lực lượng thời gian. Còn nếu tốc độ tiếp tục gia tăng thì sao?
Khi tốc độ gia tăng đến mức không thể tăng được nữa, ngươi sẽ có khả năng thay đổi thời gian, khiến thời gian nhanh chóng trôi qua. Có thể nói, người sở hữu tốc độ này cũng có khả năng gia tốc thời gian. Phương pháp tiếp xúc với lực lượng thời gian vốn không chỉ có một loại.
"Ong!"
Trông thấy bàn tay to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống, lúc này trong cơ thể nhỏ bé của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bộc phát ra một làn sóng tinh thần khiến trời đất biến sắc. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ có thể nhìn tốc độ Phong Vân Vô Kỵ tăng vọt, dùng tốc độ không hề kém hơn thoát ra khỏi kẽ tay của hắn.
Trong vĩ độ thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng dừng bước. Hắn biết có tiếp tục đuổi theo cũng không còn ý nghĩa, không thể nào đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ biến mất ở đầu cuối thời gian.