Phi Thăng Chi Hậu
Chương 737 : Trận chiến cuối cùng (24)
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
"Đùng!"
Một ánh chớp lướt qua bầu trời, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ đã không còn thấy. Đôi môi Bạch Hổ Chí Tôn khẽ run lên đau đớn, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời giống như đang chờ đợi điều gì. Trên ngọn núi cách đó không xa, Phượng Phi đã ngừng khóc, ngơ ngẩn nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
"Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất!"
Dưới bóng đêm xa xôi, một tên nam tử áo trắng tóc dài tung bay, bàn tay mở ra, năm ngón tay giơ về phía Hắc Ám Viễn Chinh quân dày đặc đang xông tới và ma khí cuộn trào phía trước.
"Ầm!"
Trời đất chợt tối sầm lại, đại quân Ma Giới đông nghịt lặng lẽ ngã xuống. Phía sau càng có nhiều Hắc Ám Viễn Chinh quân bước qua những thi thể này, tốc độ không hề giảm tràn tới.
"Quy tắc của kiếm", "Lĩnh vực của kiếm", "Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất"… nam tử dưới bóng đêm giống như đã phát điên, không ngừng luân phiên sử dụng những chiêu thức cực kỳ hao tổn tâm thần. Tiếng nổ vang khắp trời đất, từng hàng Hắc Ám Viễn Chinh quân ngã xuống, nhưng phía sau càng có nhiều bóng ma tràn tới. Đại quân Hắc Ám Viễn Chinh dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng không thể giết hết.
Dưới bầu trời ảm đạm, thân hình nam tử áo trắng lắc lư, giống như một vương giả cô độc không ngừng chiến đấu trong trời đất. Hắn đi đến nơi nào lại đưa cái chết đến nơi đó. Dưới người hắn luôn là núi thi thể thật dày, chung quanh hắn luôn là kẻ địch giết không hết. Bóng lưng của hắn cô đơn và tịch mịch, mang theo một sư bi thương sâu tận xương tủy. Thứ duy nhất làm bạn bên cạnh hắn là một thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm bay lượn trong hư không, qua lại như con thoi. Tiếng kiếm ngân như rồng vĩnh viễn không ngừng lại, nó không thể nói, chỉ có thể dùng phương thức này để đáp lại chủ nhân của mình.
- Gào!
Phương xa vang lên một tiếng gầm giận dữ. Hư Vô Chi Quân sở hữu thân thể bất diệt hút lấy thần lực từ dưới vực sâu, một lần nữa ngưng tụ thân thể, đứng giữa không trung ngửa mặt lên trời gầm lớn, phát ra mệnh lệnh tấn công cuối cùng.
- Gào!
Đại quân đông nghịt như mây đen từ bốn phương tám hướng tràn đến. Trên bầu trời, dưới mặt đất, giữa không trung và trong tầm mắt đều là đại quân yêu ma. Mặt đất rung chuyển ầm ầm, tiếng gió trong trời cao càng gấp gáp hơn.
- Chiến!
Những đệ tử Chiến tộc còn lại hét lên, dải lụa trên trán tung bay, lập tức vọt lên không.
- Giết!
Những đệ tử Kiếm các còn lại nắm chặt trường kiếm trong tay, như sông dài lao vào trời cao.
- Giết!
Tiếng ngâm xướng không ngừng vang khắp trời đất. Một đoàn thánh quang cọ rửa hư không. Trong thánh quang chói mắt, một đám thiên sứ quỳ xuống trên bầu trời, vẻ mặt thành kính, hai tay hơi khoanh lại, cất lên tiếng ngâm xướng thật thấp. Thánh lực dao động từ trên người bọn chúng phát ra càng lúc càng mãnh liệt.
Tại cánh cổng ánh sáng hình vòm phía trước nhất của Thiên Đường, ba thủ lĩnh của Thiên Đường cao hơn mười trượng đưa mắt nhìn. Mái tóc trắng của Lạp Phỉ Nhĩ khẽ phất lên, đột nhiên tiến lên trước một bước, sau đó quỳ xuống, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thành kính và trang trọng:
- Dùng danh nghĩa của Sí thiên sứ Lạp Phỉ Nhĩ…
- Sí thiên sứ Gia Bách Liệt…
Một cánh tay đặt lên vai trái Lạp Phỉ Nhĩ, đó là Sí thiên sứ Gia Bách Liệt.
- Sí thiên sứ Ô Liệt Nhĩ…
Một bóng sáng lấp lánh khác cũng tiến lên trước một bước, xuất hiện ở bên phải Lạp Phỉ Nhĩ, một cánh tay đặt lên vai phải của hắn. Những đôi cánh trên lưng ba thủ lĩnh Thiên Đường đồng thời bừng sáng, thánh quang mãnh liệt tràn ra phía xa. Trong trời đất đồng thời vang lên tiếng cầu nguyện thành kính của ba người:
- Dùng danh nghĩa ba Sí thiên sứ, khẩn cầu mười hai Quang Minh chư thần thiên giới ban xuống…
- Tai nạn!
Lạp Phỉ Nhĩ lên tiếng.
- Đau đớn!
Gia Bách Liệt lên tiếng.
- Hủy diệt!
Ô Liệt Nhĩ lên tiếng.
- Sự trừng phạt của chư thần!
Ba bàn tay trong suốt đồng thời giơ lên cao.