Phi Thăng Chi Hậu
Chương 99 : Vô đề
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
"Ngươi nhường vị đi thôi!" Tả thừa tướng đội nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm tịch của cả đại điện.
Thịnh Minh hồn thân tức thì chấn động, mở miệng nói: "Cái gì?!" Sau đó nhìn sang hữu thừa tướng mặt vô biểu tình, cùng với đám đại thần ở dưới điện, cắn môi ác độc nói: "Nguyên lai là các ngươi đã sớm đạt thành hiệp nghị, vừa rồi chỉ là diễn trò cho trẫm xem, hay cho những tên tặc tử."
Tả thừa tướng vẫn bình tĩnh nói: "Đó là chuyện của bọn ta, bỏn lai ngươi nên ngoan ngoãn làm hoàng đế của ngươi, có lẽ bọn ta sẽ để cho ngươi làm một vị hoàng đế thư thản, nhưng ngươi lại … nhẫn nhịn không được. Dù là có như thế thì ngươi cũng nên nhường vị đi, như thế đã là không tệ rồi, chí thiểu thì chúng ta cũng tha cho ngươi một mạng."
"Cáp cáp …." Thịnh Minh hoàng đế cực kì giận dữ nhưng mĩm cười: "Hiệp dùng võ để làm chuyện vi phạm luật pháp, cáp cáp … hiệp dùng võ để làm chuyện vi phạm luật pháp, đến đây, các ngươi đều lên hết đi, giang sơn của trẫm đã bị các ngươi khiến cho loạn hết cả lên rồi, hai mươi năm trước trẫm đã sớm biết có một ngày như thế này, nhưng lại không ngờ lại đến nhanh nư thế. Nhớ hai trăm năm trước, giang hồ các phái cường hành chiếm lấy trên cả vạn mẫu lương điền, nhân số của môn phái đã đạt đến cả vạn, trẫm đã biết những môn phái này sớm hay muộn gì cũng xâm nhập vào trong triều đình, bổn lai cứ tưởng các ngươi chỉ len lỏi vào trong triều chính mà làm một chức quan nào đó, cũng đã thỏa mãn rồi, nhưng không ngờ được các ngươi lại muốn kéo trẫm ngã xuống ngựa, để bản thân làm hoàng đế, hừ hừ! Cái gan chó của các ngươi cũng đúng là rất to!" Thịnh Minh dùng tay vỗ lên long y một cái, phát ra một tiếng trầm đục vang lên.
"Bệ hạ quả nhiên là điên rồi!" Một gã võ thần nhìn vào Thịnh Minh mà lạnh lùng nói.
"Không sai, bệ hạ mệt lâu thành tật, hiển nhiên là đã có triệu chứng điên cuồng, chư thần chúng ta đích mắt nhìn thấy." Lại một gã võ thần khác đứng ra, nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh mà lạnh lùng nói.
"Nếu như bệ hạ đã mắc triệu chứng điên cuồng, vô pháp tự mình xử lí triều chính." Lại một gã đại thần đứng ra, nhìn vào Thịnh Minh, lạnh lùng nói.
"Tả thừa tướng Tư Đồ Phụng Tiên có đại tài, đủ sức để thụ sự tín nhiệm của bệ hạ." Lại một gã đại thần đứng ra.
Tràng cảnh cuối cùng mà tả thừa tướng nhìn thấy là những thi thể nằm với những hình thế bất đồng, huyết dịch trong miệng không ngừng chảy ra, thân thể bị đều bị một thanh kiếm quang xán lạn đâm xuyên, ngoài ra còn có một nắm đấm đang hướng về phía mặt của bản thân ….
Oanh!
Cánh của cửa Sùng Minh Điện bị mở ra một cách nặng nề, nơi mở ra của cánh cửa lao ra một thân ảnh, rồi nặng nề rớt xuống đất, hiển nhiên là tình huống thảm không dám nhìn, diện mục đều không thể nhận ra, chỉ có một thân quan phục mới hiển lộ thân phận: Tả thừa tướng.
"Tư Đồ tả thừa tướng ý đồ mưu phản, ngay trên đại điện lại dám thích sát trẫm, hiện nay đã truy sát! Hữu thừa tướng một lòng trung can, dùng thân bảo hộ trẫm, nhưng lại bị Tư Đồ phản tặc đâm chết, lòng trung tâm trời đất chứng giám, trẫm tự thân ban danh Minh Nguyệt Công, dùng lễ an táng của bậc công quốc. Những phản tặc còn lại đều đã tru sát, Tư Đồ phản tặc trong lòng mưu đồ bất chính, tất phải bị tru, chúng khanh cần phải lấy đó làm gương. Năm thứ hai mươi sáu của Đại Đức Thịnh Minh. Khâm thử."
Một thanh âm vang dội nhưng uy nghiêm từ bên trong Sùng Minh Điện truyền ra, sau đó đạo khẩu dụ này được thảo ra thành thánh chỉ, chuyện Tư Đồ tả thừa tướng mưu phản công cáo khắp cả thiên hạ. Trong ngày hôm đó, các cao thủ của Lục Phiến Môn phối hợp với đại nội cao thủ đã đi khắp nơi tróc nã phản đảng, cùng xuất động với Lục Phiến Môn là một chiếc kiệu hắc sắc do các đại nội cao thủ khiêng đi, khi đối kháng với những phản đảng có công lực cao hơn đám đại nội cao thủ, thì đều bị người thần bí trong chiếc kiệu này phát xuất ra những vật xán lạn kì quái kích sát.
Trong ngày này, lực lượng mà hoàng tộc ẩn tàng đều nhô lên khỏi mặt nước, từ khi Thịnh Minh hoàng đế đăng cơ thì đã an bài tâm phúc bồi dưỡng những lực lượng này,nhưng hai mươi năm trở lại đây vẫn cố gắng ẩn nhẫn, chưa hề tiếp xúc với phần lực lượng này. Người trong giang hồ, nếu như luận về đao kiếm thid hơn xa người trong triều đình, nhưng nếu luận về âm mưu và trí lược thì mười người trong giang hồ cũng không thể địch lại một gã học sĩ của Hàn Lâm Viện.
Văn võ bá quan trong triều đình cơ hồ như chết hết quá nửa, phần còn lại đều là cỏ đầu tường***, Thịnh Minh hoàng đế cũng không có động đến bọn họ, rất nhiều lão thần trước đây được Thịnh Minh hoàng đế phê chuẩn cho cáo lão hoàn hương lại nhận được thánh chỉ, mệnh lệnh cho bọn họ lập tức hồi triều, tiếp chưởng lại chức quyền xưa. Chúng lão thần không khỏi lệ lưu mãn diện, chúc mừng lẫn nhau. Còn phản đảng cuối cùng cũng bị tru diệt.