[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 14 : Nguyệt hạ chi mưu (4)

Ngày đăng: 18:59 19/04/20


Dịch: Phong Bụi



“Thôi Yên lên ngôi làm đế, tái tạo thái bình thịnh thế!”



Mái tóc dài bù xù của Trần Trí tựa như chứng minh lời hai người nói không phải là giả.



Thân tín của Thôi Yên ánh mắt nhìn y tràn đầy khinh miệt và coi thường, mà đám cựu thần của triều Trần không cúi đầu không nói thì chính là giả cười nịnh nọt hùa theo. Duy chỉ có người trong cuộc khí định thần nhàn, lặng lẽ nhích đôi đũa trước mặt Thôi Yên qua, bắt đầu gắp đậu phộng ăn.



Tiếng “Crộp crộp ” thoải mái đến mức hàm răng Thôi Yên lại ngứa ngáy. Hắn ôm lấy eo Trần Trí, ôn nhu hỏi: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”



Trần Trí gắp một hạt đậu phộng, nhét vào trong miệng hắn.



Thôi Yên không ngờ y lại phối hợp như vậy, ngẩn người, đột nhiên ghé lại gần nói: “Bệ hạ hôn ta cái.”



Trần Trí nghiêng đầu liền dùng cái miệng dính muối viên, lại còn nhơm nhớp chụt một cái trên gương mặt trắng nõn sáng bóng hắn. Hôn động tĩnh có hơi lớn, ngồi ở phía bên ngoài cùng đại sảnh đều nghe thấy “chụt” một tiếng. Hôn xong, y còn có vẻ chưa đã nhìn nhìn nửa bên kia mặt của Thôi Yên: “Có cần cân đối một chút hay không?”



Thôi Yên mặt không đổi sắc xoa xoa gò má “bị ô nhiễm”: “Không cần.”



Trần Trí tiếc nuối thở dài. Với kiểu mỹ nhân yêu cầu được khinh bạc thế này, y không tiện cự tuyệt nhất.



Trương Quyền bị hành động qua lại giữa hai người chọc cho lòng ngứa ngáy, nhất là lúc Thôi Yên “tràn đầy thâm tình” nhìn Trần Trí, hận không thể đẩy Trần Trí ra, thế chỗ. Nhưng những ngày qua, trước sự giáo huấn khẩn thiết của Cao Đức Lai, gã đã thấy rõ được bộ mặt thực của mỹ nhân bò cạp Thôi Yên, không dám lỗ mãng như ngày xưa, cộng thêm bên cạnh còn có một Thôi Giảo thay thế, tuy trong lòng không khỏi ghen tỵ, nhưng bề ngoài cười tủm tỉm hỏi: “Không biết Thôi tiểu thư lúc nào ra? Còn không ra, ta có khi phải vào trong khuê phòng mời nàng rồi!”



Biết Thôi gia huynh muội bất hòa chỉ có Khương Di, Trần Trí cùng vài cận vệ binh sĩ giáp đen, những người khác đều cho là huynh muội bọn họ tình thâm, thấy Trương Quyền ngôn ngữ khinh bạc, tự cảm thấy căm phẫn thay.



Thôi Yên lại không so đo, chỉ sai người đi thúc giục.



Không lâu sau, Thôi Giảo liền ngồi xe lăn tới. Mặc váy trên màu hồng dưới màu hạnh, lộ ra vẻ non nớt và trẻ trung chỉ thiếu nữ mới có, ánh mắt mất đi thần thái, chỉ thấy mờ mịt mây khói sương mù, ngược lại như mật cảnh, dụ cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.



Trương Quyền ngồi không yên, tiến lên đẩy người hầu đang đẩy xe ra, tự mình đặt nàng vào ghế chủ tọa, lại dời chỗ ngồi của mình đi lên một chút, góc bàn sát cạnh góc bàn, thân mật không khoảng cách.



Những người khác lại một phen thể hiện đủ loại biểu cảm.



Trương Quyền nói: “Ờ thì… Oanh thiên nhân lý, yến hạ đức lân! Trương mỗ chúc mừng Thôi tiểu thư khai phủ chi hỷ!” (Bụi: Oanh thiên nhân lý, yến hạ đức lân: oanh, yến chỉ các loài chim, ý chỉ đất lành chim đậu, câu chúc mừng khi về nhà mới)



Mấy văn thần lộ mặt khinh thường, thầm nói: Quân phản loạn quả nhiên thô tục không chịu nổi, chúc một tiểu cô nương cũng lôi thôi lếch thếch.



Thôi Giảo mỉm cười nói: “Đa tạ Trương tướng quân.”



Trương Quyền thấy giai nhân tươi cười, bắt đầu không ngừng ba hoa không suy nghĩ.



Ngón tay Thôi Yên để trên bàn gõ nhẹ một chút.



Thôi Giảo ngồi bên cạnh vốn có chút sốt ruột, nghe tiếng lập tức phát ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, làm nũng với Trương Quyền nói: “Trương tướng quân, mắt ta không tiện, không thấy được phủ đệ ca ca tặng cho ta đẹp như thế nào. Ngài giúp ta xem một chút có được hay không?”



Trương Quyền nói: “Chỗ này vốn là chỗ ở của Âm Sơn công, nghe nói vơ vét không ít xương máu nhân dân, tất nhiên xa hoa vô cùng. Thí dụ như phòng khách này, điêu hoa trên đỉnh cột là…”



Nói y như thật, thiếu chút nữa tin lời gã! Tòa biệt phủ này vốn do khai quốc hoàng đế triều Trần ban thưởng, nguyên là chỗ ở của đại tham quan tiền triều. Cho dù là vơ vét xương máu nhân dân cũng là do đại tham quan tiền triều làm, Âm Sơn công một tước vị trống rỗng, ngồi ăn sản nghiệp tổ tiên, còn là tán quan bị Dương Trọng Cử kiêng kỵ, cửa đâu mà vơ vét? Mở y quán người gầy vét mỡ cho bách tính sao?



Trần Trí nhìn Âm Sơn công tức giận mặt càng to càng tròn, lặng lẽ bĩu môi.



Nghe hai người càng nói càng không ra sao, Thôi Yên lạnh lùng ngắt lời: “Xá muội ngày trước cảm nhiễm phong hàn, uống mấy ngày thuốc, cứ nghĩ là khỏe rồi, ai ngờ mới ngừng một ngày, nhìn đã có chút tinh thần không tốt. Cũng may đang ngồi đều là đồng liêu của ta, ngươi nếu không chịu được, thì đi về hậu viện nghỉ ngơi đi.”



Thôi Giảo thân thể run lên, biết chọc giận hắn thì mình cũng không có kết quả tốt, vội cười xòa nói: “Ngày tốt vậy, muội muội há có thể làm mất hứng? Muội trước khi tới đã ngủ một giấc, rất tỉnh táo, không thể lại để ca ca lo lắng được.” Dừng một chút, lại nói, “Ta hôm nay thiết yến, đặc biệt chuẩn bị mấy món đồ chơi hiếm lạ, mời chư vị thưởng giám.”
“Ta cũng đã thề độc, ngươi còn không tin ta?”



“Chắp hai tay lên trước ngực, thề độc thêm một lần nữa trước sau không mâu thuẫn.”



“…” Trần Trí không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đưa tay lần nữa để trước ngực, mười ngón tay xòe ra, ngón nào ngón nấy rõ ràng, “Ta Trần Ứng Khác thề với trời, là chân tâm thật ý hy vọng Thôi Yên lên ngôi làm đế, khai sáng thịnh thế, trường thọ trăm năm. Nếu như có nửa câu nói sạo, liền để ta bị chết thê thê thảm thảm, đời sau làm heo làm chó…”



“Biến thành yêu quái.” Thôi Yên đột nhiên tiếp một câu.







Chưa từng thấy người nào nhỏ mọn như vậy!



Oán thầm thì oán thầm, Trần Trí vẫn là tăng thêm một câu. Nhưng nói xong, lập tức nói: “Ta cho tới bây giờ không cho là yêu quái kém người một bậc.”



Thôi Yên cười nhạt: “Làm sao lại nghĩ vậy?”



Trần Trí bấm đốt ngón tay tính: “Ngươi suy nghĩ một chút, yêu quái tuổi thọ so với người phàm lâu hơn này?”



“Yêu quái đánh nhau so với người phàm có ưu thế hơn này?”



“Yêu quái có thể biến hình, có thể đẹp trai có thể dễ thương.”



“Yêu quái nói ra oai phong hơn so với người phàm.”



“Yêu quái…”



Thôi Yên không thể nhịn được nữa ngắt lời y: “Ngươi đối với yêu quái có gì hiểu lầm thì phải?”



Trần Trí kinh ngạc phát giác mình đang khuyên Thôi Yên “Làm yêu quái”, vội nói lại: “Nhưng là.. Chỉ sợ không làm được yêu quái, lại không làm được người phàm, còn ảnh hưởng thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được.”



Nếu là lúc trước, Thôi Yên nhất định coi là châm chọc, nhưng vào giờ phút này, tâm tình lại rất bình tĩnh: “Vậy yêu quái có thể làm hoàng đế không?”



Vấn đề này chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung —— phía trước vực sâu, sau lưng địa ngục, nghĩ rõ ràng mới có thể trả lời.



Trần Trí liếm môi một cái, còn đang suy nghĩ nói thế nào, Thôi Yên đã lướt qua cái đề tài này:



“Chân ngươi không đau sao?”



“… Ai ôi ya ya! Đau quá đau quá, đau chết ta!”



Đại phu rất nhanh được mời tới, thấy vết thương của Trần Trí sợ hết hồn, nói thẳng vết thương sâu như vậy, chân sợ là phải phế, vừa băng bó vừa uống thuốc, còn nói Trần Trí sắc mặt hồng hào là hồi quang phản chiếu.



Thôi Yên sắc mặt khó coi, Trần Trí trực tiếp bị sắp xếp đến phòng khách ngủ lại.



Trước khi ngủ, Trần Trí nói: “Ta có thể phải ngủ rất lâu, không có chuyện đừng kêu ta rời giường.”



Thôi Yên suy nghĩ một chút nói; “Chỉ cần ngươi không phản bội ta, giấu chút thủ đoạn cũng không có gì.”



Trần Trí đã nhắm mắt lại lại mở một con mắt ra.



Thôi Yên nói: “Lúc nên mở một con mắt nhắm một con mắt, ta sẽ tự mở một con mắt nhắm một con mắt.”