[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 28 : Tiền thế chi trái (8)

Ngày đăng: 18:59 19/04/20


Dịch: Phong Bụi



“Ta tin ngươi.”



Thôi Yên tâm tình không tốt đẹp lắm giống như mãnh hổ xông vào đoàn thể bất đắc chí đang trốn ở trong góc phòng nói xấu, đồng thời dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, bất đắc chí vừa rồi không coi vào đâu, tiếp theo mới thật sự là bất đắc chí.



Các đại thần uống say khướt thành đoàn kết đội đi ra cửa cung, còn chưa kịp nói lời từ biệt, liền bị binh giáp đen hô nhau mà lên, mời vào trong đại lao ngồi tiếp.



Nước lạnh tạt một cái, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, nhìn phòng giam âm u, hình cụ máu dầm dề, trái tim nhỏ của các đại thần nhất thời run rẩy như cây nến tàn trong gió, người nào người nấy đều khóc lóc kêu trời gọi mẹ xin tha.



Quân sư mới vừa được phong làm Hình bộ thượng thư phe phẩy cây quạt, cười híp mắt đi ra: “Chư vị đại thần tối nay ăn có ngon không nhỉ?”



Một bữa Hồng Môn yến, ai ăn người đó biết.



Các đại thần cúi đầu không lên tiếng.



Quân sư nói: “Chư vị rất bất mãn đối với Trần Lưu Vương phải không.”



Các đại thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không dám tiếp lời.



Quân sư nói: “Không sao, triều đại mới sơ lập, trăm phế đợi chấn hưng, đang cần những chấp ngôn chi sĩ trượng nghĩa như chư vị vậy. Ta phụng mệnh bệ hạ, tâm sự cùng chư vị, mọi người điều gì cũng có thể nói thoải mái, không cần cố kỵ.”



Những đại thần này đều trải qua niên đại Dương Trọng Cử độc bá triều cương, đã ăn không biết bao nhiêu chiêu trò, làm sao tùy tiện mắc lừa, rối rít nói mình rượu say nói bừa, không thể coi là thật.



Quân sư xệ mặt xuống: “Các vị đại nhân trù trừ không nói, chẳng lẽ sợ nói ra bị định tội? Các vị cho là Bệ hạ là người không phân biệt được thị phi, thiện ác sao? Đã như vậy, vậy ta cũng có thể mời chư vị tỉ mỉ tự suy nghĩ.” Vừa nói, liền cho người thượng hình.



Mới chịu mấy roi, các đại thần liền chịu không nổi, nhao nhao bày tỏ biết gì nói nấy, nói cho bằng hết, sẽ moi tim moi phổi để nói ra.



Quân sư ghi chép hết lại những gì bọn họ nói, lại hỏi mấy vấn đề, sau khi các câu trả lời được sửa soạn xong, nói: “Bệ hạ cũng có mấy câu muốn nói với các ngươi.” Từ trong ngực móc ra một quyển sổ nhỏ, tuyên đọc từng tội trạng của những người này.



“Những chuyện này là chuyện xưa của triều Trần, Bệ hạ vốn không muốn truy cứu, nhưng thấy chư vị ghét ác như thù, Bệ hạ cũng chỉ có thể tác thành.”



Quân sư cười híp mắt nói xong, bỏ lại đám người quỷ khóc sói tru, thông đêm sửa sang lời khai lại thành sách, đưa vào trong cung.



Thôi Yên vừa rời giường, nhận được sách đưa tới, Trần Trí ở bên trong nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện gì?”



“Xử lý một ít tham quan, đang đưa lời khai vào.” Hắn mở sách ra, xem qua lời khai của những người đó một lần, suốt quyển sách đều là quở trách Trần Ứng Khác hèn hạ vô vi, cũng không có đầu mối Dương Trọng Cử ngược đãi hoàng đế, không khỏi cau mày.



Trần Trí khoác xiêm áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài: “Là đám người nói xấu ta kia sao?”



Thôi Yên khép sách lại, bỏ vào trong tay áo, đi qua giúp y cùng sửa sang lại quần áo: “A Si muốn cầu tha thứ cho bọn họ?”



Trần Trí thấy hắn càng lúc càng ghé sát, trở tay đẩy ra: “Vậy phải xem bọn họ là tội gì.”



“Còn cần tội danh gì. Lời bọn họ tối hôm qua nói đã là đại bất kính.” Thôi Yên nói.



Trần Trí suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, liền nói: “Phải dựa theo luật mà làm việc.” Sợ hắn bề ngoài đồng ý sau lưng làm khác, nói thêm một câu, “Bây giờ ánh mắt toàn thiên hạ đều đang nhìn ngươi, ngươi phải làm việc có lý lẽ chính đáng, hành xử đoan chính, để cho người ta không thể bắt bẻ được gì.”



Thôi Yên cười nói: “Có A Si ở bên người, ta nào có cơ hội làm sai.”



“Ngươi nên vào triều rồi.” Trần Trí ngáp một cái, “Ta dùng đồ ăn sáng rồi nằm thêm chút nữa.”



Thôi Yên nói: “Đi cùng ta.”



Trần Trí không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không đi.”



Hai người lôi kéo một hồi, Thôi Yên cuối cùng không nỡ miễn cưỡng y, sau khi cùng nhau dùng đồ ăn sáng, một thân một mình thượng triều.



Trần Trí kéo chăn, chạy đến trên nóc nhà lim dim.



Mấy con chim sẻ từ đàng xa bay tới, ríu rít quấy rầy giấc mộng yên ả.



Trần Trí bị ồn ào lăn qua lộn lại không ngủ được, đang muốn đổi chỗ khác tiếp tục ngủ, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ, một người đàn ông tóc bạch kim áo bào tro từ trên trời hạ xuống, rơi xuống trên nóc nhà, cười tủm tỉm nhìn y: “Trần Trí tiểu hữu, dạo gần đây có khỏe không.”



Trần Trí lật đật dụi mắt đứng lên: “Ra mắt Bắc Hà Thần Quân.”



Bắc Hà Thần Quân để cho y gấp xong chăn, hai người ngồi xếp bằng ở phía trên: “Xem khí sắc tiểu hữu, công vụ trong tay sợ là nắm chắc phần thắng rồi.”



Trần Trí cười khổ nói: “Đến nay ta cũng không dám nói huênh hoang rồi.”



Hồi đó Thôi Yên tạo phản, y còn tưởng rằng mình sắp được giải thoát, lúc Bắc Hà Thần Quân thăm y, liền khoe khoang khoác lác nói rằng năm sau sẽ đến Côn Luân ngắm loài hoa tuyệt đỉnh, đến nay thế nhưng năm đã tới người vẫn chưa đi.



Bắc Hà Thần Quân nói: “Ai, đẽo mà cẩn thận, gỗ mục cũng không gãy; kiên nhẫn đẽo mãi, đá vàng cũng có thể khắc. Tiểu hữu tâm chí kiên định, có chuyện gì không thể thành? Nhất định chớ khinh thường mình.”



Trần Trí chắp tay bày tỏ thụ giáo.



Bắc Hà Thần Quân nói: “Ta muốn đi Bồng Lai, đi ngang qua kinh thành, liền tới hỏi thăm, không biết đóa hoa quỳnh kia nuôi thế nào rồi, có nở rộ phương hoa, để tiểu hữu ngắm nhìn mà vui sướng hay không?”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Khương Di mới thét to nhảy cỡn lên: “Chết chết chết chết rồi?”



Trần Trí nói: “Ngươi có cách nào…”



“Không không không không có! Ta không không không biết hủy hủy thi diệt tích! Ngươi khác mời người cao cao cao minh khác đi!” Khương Di bị dọa sợ đến da đầu cũng sắp bay lên.



Trần Trí nói: “Không phải, ta là hỏi ngươi, có cách nào cứu sống hắn không?”



Khương Di run giọng nói: “Ta ta ta ta nếu có thể khiến người ta khởi, khởi a khởi tử hồi sinh, ta đã sớm làm thần tiên rồi! Bệ hạ hắn, hắn hắn hắn làm sao lại chết?”



Trần Trí nói đơn giản quá trình một lần.



Khương Di hỏi: “Ngươi ngươi ngươi đến cùng rốt cuộc cho bệ hạ uống cái gì?”



Trần Trí cũng rất khó hiểu: “Chính là thuốc bổ mà. Dược liệu còn là lấy từ chỗ ngươi.”



Khương Di hai cái tay loạn huơ: “Nói bậy, nói bậy! Có liên quan gì đến ta đâu! Đều, đều là ngươi tự ngươi nấu thuốc.”



Trần Trí vỗ gò má để cho mình tĩnh táo, suy nghĩ một chút hỏi: “Có khi nào là Đan Bất Xá làm hay không? Hắn xuất hiện đúng lúc như vậy.”



Khương Di liều mạng gật đầu, chỉ cần không để gã gánh tội, ai gánh đều được.



Trần Trí lại hỏi: “Có phải là do quá trình lấy yêu đan xuất hiện điều không may hay không?”



Khương Di nói: “Cũng cũng cũng có thể. Nhắc tới, ta nhớ ra một chuyện, có liên quan với yêu đan. Thật ra thì, Bệ hạ bảo ta đi tìm, không không phải thuốc bổ, mà là một viên yêu đan khác.”



“Cái gì?”



Khương Di hai tay nắm quyền, miễn cưỡng giữ mình trấn định, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Thôi Yên bảo ta đi tìm, không phải thuốc bổ, mà là bảo ta tìm thêm một viên yêu đan. Nhưng, nhưng mà ta không có tìm được.”



Tìm thêm một viên… Yêu đan?



Trong đầu Trần Trí sấm chớp rền vang, tất cả chi tiết từ từ hiện lên, chuỗi nối thành một khả năng ——



Thôi Yên căn bản không có nhổ yêu đan ra!



Máu y đối với người phàm là vật đại bổ, nhưng đối với nửa người nửa yêu dung hợp yêu đan mà nói, chính là chất độc chí mạng!



Lần này liền giải thích thông suốt rồi.



Trần Trí ôm thi thể Thôi Yên lên trời, chạy thẳng tới ao Tiên Cẩm, đến nơi rồi nhưng không thấy Giai Vô, ngược lại là bên trong ao một trận cuồn cuộn, Hàn long ló đầu ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn y.



Trần Trí gật đầu lên tiếng chào, xoay người muốn đi, chỉ thấy Hàn Khanh thò đầu ra, chặn đường đi của y lại.



“… Có chuyện gì không?” Y cố nén phiền, hỏi.



Hàn Khanh môi không nhúc nhích, nhưng trong đầu Trần Trí lại có một giọng nói thanh lãng dễ nghe truyền tới: “Ngươi tới làm gì?”



“Ta tìm Giai Vô.”



Giọng nói kia tiếp tục hỏi: “Tìm hắn làm gì?”



Trần Trí không có ý định giải thích, qua loa nói cho xong: “Đã lâu không gặp, tới thăm hắn một chút.”



Hàn Khanh nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mới lần nữa rút đầu về trong ao.



Trần Trí lười suy đoán ý đồ của hắn, lại chạy tới Hoàng Thiên nha, lại thấy tiên đồng đang gây gổ cùng một đám thần tiên. Tiên đồng luôn luôn biết điều hiếm thấy tức đến đỏ mặt, chỉ đám thần tiên kia nói: “Các ngươi hãm hại Giai Vô trước, rồi lại tới Hoàng Thiên nha gây sự, thật là không coi ai ra gì!”



Đám kia thần tiên bảy tám cái miệng phản bác, lời lẽ kịch liệt, có vẻ như một lời không hợp liền muốn khai chiến, Trần Trí dán ẩn thân phù xông lên, kéo tiên đồng lên liền chạy.



Bỏ lại đám thần tiên kia một khoảng cách rất dài, Trần Trí mới gỡ ẩn thân phù xuống: “Ngươi nói bọn họ hãm hại Giai Vô trước, có ý gì?”



Tiên đồng khổ sở nói: “Giai Vô mất tích rồi.”







Nhà dột gặp mưa suốt đêm.



Trần Trí lòng buồn bực gì cũng đều không muốn nói nữa.



Tiên đồng đơn giản giải thích ngọn nguồn.



Vẫn là nguyên nhân bởi vì Hàn Khanh. Giai Vô gây họa vẫn có thể ở bên người Hàn Khanh, khiến một đám người ái mộ Hàn Khanh ghen tức, bọn họ liên hiệp đùa dai, giựt giây Hàn Khanh đưa một cái hộp đã làm bùa chú cho Giai Vô, chỉ cần Giai Vô nói thích Hàn Khanh, thì sẽ hóa thành nguyên hình, bị hút vào bên trong bóng đêm.



Điều khiến người ta không ngờ tới là, sau khi Giai Vô bị hút vào cái hộp, cái hộp liền mất tích.