[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 7 : Vong quốc chi quân (7)

Ngày đăng: 18:59 19/04/20


Dịch: Phong Bụi



“Nếu như ngươi không còn, thiên hạ này còn nghĩa lý gì?”



Thôi Yên tóm lấy Thôi Giảo kéo ra khỏi cửa, Trần Trí im lặng bám theo sau.



Hai người đi trong đêm tối được một đoạn, đến trước cửa tẩm điện, Thôi Yên dừng bước: “Ta còn có việc, ngươi đi ngủ trước đi.”



Trần Trí hỏi thật hàm xúc: “Có thể đổi sang kiểu nói chuyện khác không?”



Thôi Yên khẽ cười một tiếng: “Chờ ta trở về.”



Trần Trí: “…”



Thôi Yên đi một bước, lại quay đầu lại. Ánh lửa mỏng manh từ trong phòng hắt lên gương mặt thanh tú trắng trẻo của hắn, dưới làn mi là đôi mắt sâu thẳm như giếng thu, xanh biếc lại gợn sóng, từng vòng từng vòng sóng vây lấy người khác.



Cổ họng Trần Trí có chút khô khốc, một ngụm nước trước lúc ra khỏi cửa dường như đang sôi ùng ục trong dạ dày.



Thôi Yên cười quyến rũ: “ ‘Thống triệt tâm phi đan’ là do Khương Di tự chủ trương, ta làm sao nỡ dùng. Ban đêm gió lạnh, mau đi ngủ sớm một chút.” Hắn vươn tay, dường như muốn vuốt ve gò má của Trần Trí, bị tránh né cũng không để tâm, vẫn cười tủm tỉm mà đi khỏi.







Cho rằng y không nghe không ra ‘thống triệt tâm phi đan’ này kỳ thật vừa là một loại thủ đoạn vừa ban ân, vừa uy hiếp sao?



Chỉ có điều, sự thay đổi của Thôi Yên sau khi nuốt long khí rất lớn, rất cổ quái, làm người ta nuốt không trôi, xem ra ngụm long khí mà Giai Vô độ cho y này dường như có tác dụng phụ rất kỳ quái, Trần Trí quyết định ngày mai lại đi tìm hắn tính sổ.



Thôi Yên mãi tới rạng sáng mới quay lại.



Trần Trí nằm im trên giường, nghe thấy tiếng hắn bước vào, lại còn giúp mình ghém chăn —— đè chăn thành nếp.



Chờ hắn xoay người đi rồi, Trần Trí nhịn không được mà he hé mắt, nhìn về phía bóng dáng người kia rời đi.



Dường như bắt gặp ánh mắt của y, Thôi Yên lại quay đầu lại nhìn, không chờ phản ứng đã khẽ cười một tiếng rồi đi.



Trần Trí: “…” Hình như bị bệnh thích cười.



Trở về ngồi lên sập, nụ cười của Thôi Yên chợt tắt, nhắm mắt nằm xuống, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại những lời vừa mới bàn bạc cùng Khương Di.



“Thuốc ta đưa cho tiểu thư chỉ có thể kích phát yêu khí tạm thời, sau đó tuyệt đối không gây ra bất cứ mầm họa nào, ta xin lấy tính mạng ra thề! Trái lại long khí của Hoàng đế họ Trần xuất hiện vô cùng kỳ quái, sợ là có trá.”



“Long khí cũng có trá ư?”



“Thế giới rộng lớn như vậy, không gì là không thể xảy ra. Mặc dù là Hoàng đế giả mạo, nhưng đi lại trong hoàng cung nhiều năm, vẫn luôn có cơ hội tiếp xúc với vài món bảo vật hiếm có trên đời. Theo ý của ta, tốt nhất là dùng ‘thống triệt tâm phi đan’, gặp đau đớn tất sẽ nói thật lòng.”



“Ngươi từng nói, chỉ cần làm Hoàng đế, dù chỉ một ngày cũng sẽ hội tụ long khí. Vậy ta sẽ chờ cho long khí của y hội tụ một lần nữa.”



Được Trần Trí cứu giúp lúc lâm nguy, trong lòng Thôi Yên đích thực đã nảy sinh một chút rung động, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Hắn trời sinh tính tình đa nghi lại dễ trở mặt, đương nhiên sẽ không vì một chút cảm kích cỏn con này mà đối xử chân thành với người khác, mọi biểu hiện dịu dàng hiện tại cũng chỉ để đối phương lơ là buông lỏng cảnh giác mà thôi. Đúng như lời Khương Di đã nói, đối với long khí xuất hiện bất thình lình của Trần Trí, trong lòng hắn cũng không khỏi hoài nghi. Đặc biệt là, thứ long khí này có hiệu quả khác xa như trên sách đã viết.



Nhưng, sau khi bị một đao trên đại điện, Trần Trí lại hoàn toàn không sợ hãi, hắn thừa biết nhược điểm của đối phương hoàn toàn không phải là ham sống sợ chết, “thống triệt tâm phi đan” mà Khương Di vẫn tôn sùng này e là hiệu quả có hạn, cho nên hắn phải tìm cách khác.



Rắn đánh bảy tấc, biện pháp tốt nhất để đối phó với một người chính là nhắm vào việc mà y quan tâm nhất. (Bụi: Rắn đánh bảy tấc, bảy tấc là vị trí tim của rắn, đánh vào rắn chắc chắn sẽ chết)



Ngày hôm sau.



Trần Trí lại ngủ nướng cả nửa ngày trời mới thức dậy, Thôi Yên đã sớm rửa mặt xong xuôi, lấy đồ ăn sáng, ngồi sẵn bên bàn chờ y, thấy y đi ra, lâp tức bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng.



Trần Trí nổi da gà khắp toàn thân: “Hôm nay ngươi không có việc gì làm sao?”



Thôi Yên nói: “Có chuyện, nhưng chờ ngươi cùng làm.”
Trần Trí hỏi: “Vành mắt đen của ngươi không biến mất được sao?”



“Ngươi từng gặp chấp niệm có vành mắt đen sao?” Giai Vô bất đắc dĩ nói, “Là vẽ lên đó.”



“… Hàn Khanh vẽ?”



Giai Vô tự hào khoe: “Hắn đích thân chỉ đạo, ta tự mình chấp bút.”



Trần Trí nghĩ một chút liền nói: “Ngươi chẳng qua không muốn hắn chỉ đạo người khác đúng không?” Chẳng trách không yêu cầu y “có nạn cùng chịu”.



Giai Vô hỏi: “Không muốn nghe kết thúc sau cùng sao?”



“… Ngươi nói đi.”



Giai Vô cũng không để người nghe đợi lâu nữa: “Hai năm sau, Thôi Yên quay về, chẳng bao lâu sau, ban ngày ban mặt, mẹ kế liền bỏ trốn cùng với một gã nông dân xấu xí.”



Trần Trí vỗ tay: “Câu truyện này có tên là 《 Sự tích về cái mũ xanh của Thôi Thái thú 》 hả?”



Giai Vô nói: “Cái cần biết ngươi đều đã biết cả rồi, sau đó chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”



“Đợi đã, ta còn muốn biết thêm vài chi tiết nữa. Một là quá khứ của Thôi Giảo. Hai là lai lịch của Khương Di.”



Giai Vô nghĩ một chút nói: “Thôi Giảo? Khi Thôi Thái thú sắp chết, liền giao nàng cho Thôi Yên, Thôi Yên đối xử với nàng không tệ lắm. Khương Di chính là gã đạo sĩ được mẹ kế mời đến giày vò Thôi Yên, sau này không biết sao mà bị Thôi Yên thu phục.”



Trần Trí thấp giọng hỏi: “Ngươi biết rõ đến như vậy, có phải là lại đi…”



Giai Vô liếc mắt nhìn Hàn long.



“Khụ khụ khụ!”



“Khụ khụ!”



“Khụ khụ khụ!”



Hai người ho như thể bệnh đã vào giai đoạn cuối.



Giai Vô dừng lại: “Không có việc gì nữa ngươi có thể trở về.”



“Còn có một chuyện.” Trần Trí đến gần bên tai hắn thì thào, “Long khí dùng hết rồi, có thể thêm một đạo nữa không.”



“… Ngươi cảm thấy ta còn có con mắt thứ ba cho hắn vẽ sao?”



Dường như biết trước hễ hai người này chụm đầu vào bàn chuyện là sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nên Hàn long vốn vẫn nằm trong ao đột nhiên thấy bất an bơi một vòng, nó gầm khẽ một tiếng cảnh cáo về phía bọn họ.



“Khụ khụ khụ.”



“Khụ khụ khụ khụ khụ.”



“Ngươi xem, hắn như vậy, làm sao mà lấy?”



“Ngươi mau nghĩ cách, nếu không ta sẽ bãi công.”



“Khụ khụ khụ…”



“Khụ khụ!”



“Nếu đã như vậy, cách thì có đấy, nhưng phải dựa vào ngươi.” Giai Vô giao phó trọng trách.