[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự
Chương 97 : Cách thế chi ngộ (7)
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Dịch: Phong Bụi
“Chúng tôi đã trốn đến khu núi vắng vẻ như vậy hẹn hò, cô còn đuổi tới, quá âm hồn không tiêu tan mà?”
Yến Bắc Kiêu nhướn mày: “Tần thiếu gia?”
Trần Trí xích lại gần hắn, thấp giọng nói: “Bây giờ không thể lên núi. Tôi mới vừa nghe được tiếng súng ở phía trên, đang định báo cảnh sát đây, mà phát hiện điện thoại di động không mang.”
Yến Bắc Kiêu mắt liếc nhìn túi áo của y, quả nhiên xẹp.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Trần Trí kéo tay hắn, bị né tránh.
Yến Bắc Kiêu nói: “Tôi ở dưới chân núi không thấy xe của Tần thiếu gia, Tần thiếu gia đi bộ tới sao?”
Ngồi xe ngươi tới. Lời thật không thể nói, chỉ có thể nói dối. Ngồi taxi? Ngồi xe buýt? Đi bộ? Các loại lý do xoay một vòng trong đầu Trần Trí, đều cảm thấy không đáng tin cậy, liền nghĩ ra một lời giải thích phiền toái nhưng phù hợp suy luận: ” Ừ… Tài xế đưa tôi tới, tôi bảo anh ta đi về trước, buổi trưa tới đón tôi. Anh không tin tưởng tôi phải không?”
Đám người Sở Du Viên đang từ trên núi xuống.
Trần Trí sợ chạm mặt không thanh minh được, trực tiếp nắm tay Yến Bắc Kiêu, chạy vào trong rừng cây.
Yến Bắc Kiêu không tránh né khẽ sững sốt một chút. Hắn từ trước đến giờ luôn bài xích tiếp xúc tay chân cùng người xa lạ, giao thiệp ở mức gặp mặt gật đầu, gặp mặt bắt tay, bá vai, dựa lưng… Các giai đoạn đều phân biệt rõ ràng. Tính đến nay, đến mức giao thiệp bá vai, dựa lưng cũng chỉ có mấy người anh em họ. Bắt tay ngoài lễ nghi cũng không nhiều, bạn cùng phòng lúc đi học nước ngoài, bạn học trung học… Cũng chỉ thế mà thôi. Tần Học Nhi cử chỉ quái dị, lại là đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn, hắn vốn tưởng rằng sẽ rất bài xích, ai ngờ ngón tay cùng trái tim mình giống như là có linh hồn độc lập, chẳng những tự giác nắm chặt tay đối phương, còn sinh ra cảm giác an tâm nhàn nhạt?
Hai tên phản đồ này.
Sếp não Yến Bắc Kiêu mặc dù khiển trách hai tên cấp dưới không nghe lời, nhưng cũng không có hất tay.
Trần Trí cũng không biết trong mấy chục giây ngắn ngủn, Yến Bắc Kiêu đang chỉnh đốn nội bộ, đến vùng hơi rậm rạp, sẽ dùng thuật ẩn thân giấu thân hình mình cùng Yến Bắc Kiêu.
Mấy phút sau, Sở Du Viên mang người xuống núi.
Yến Bắc Kiêu thấy tên bắt cóc bị bắn, sắc mặt không tốt. Hắn vốn định cứu Sở Du Viên, rồi để cho mấy tên bắt cóc kia chạy mất, để điều tra vô chứng thực, tình hình như hiện nay là không thể được. Hắn hiểu năng lực của Yến phu nhân, người tìm đến nhất định không phải sát thủ nhà nghề đã trải qua huấn luyện, có thể giữ bí mật. Trước mắt, điều duy nhất có thể làm, chính là trước khi bà ấy dính vào máu tươi của Sở Quốc Duy, khuyên bà tự thú.
“Đi thôi.” Trần Trí muốn đứng lên, bị Yến Bắc Kiêu kéo xuống. Đời này, đã thấy nhiều ánh mắt phòng bị thăm dò của hắn, lúc này ngược lại cũng không cảm thấy xa lạ, dứt khoát mở to hai mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Yến Bắc Kiêu không nghĩ tới người thua trận trước sẽ là mình. Ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm một lúc lâu, bản thân lại sinh ra xúc động muốn lại gần hôn lên, thật là gặp ma mà! Hắn cố sức điều chỉnh lại tâm thần: “Ngọn núi này cách xa thành phố, cũng không phải đường mòn nổi tiếng để leo núi, cậu hôm nay xuất hiện ở nơi này, nhất định có nguyên nhân khác phải không.”
Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Anh không thể tin là trùng hợp sao?”
Nụ cười của Yến Bắc Kiêu biến mất, hồi lâu mới nói: “Tần thiếu gia có đề nghị gì?”
“Anh định đoạt.” Dù sao cũng là một thành viên của Thương Thiên nha, y hiểu sâu sắc rằng, mỗi một lựa chọn đều có hậu quả đối ứng, cũng không lo lắng bọn họ chọn sai đường. Dù sao, chọn sai rồi, Thiên đạo cũng sẽ từng giây từng phút dạy bọn họ làm người lại lần nữa.
Yến Bắc Kiêu ha ha cười cười.
Trần Trí nói: “Mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng mà, một khi chấp nhận quy luật rồi, anh sẽ cảm thấy rất thú vị. Đó chính là, anh có yêu cầu gì đối với tôi, tốt nhất nói ngược đi. Là ý nói, anh hy vọng tôi làm gì, liền bảo tôi chớ có làm điều đó.” Y đã nghĩ ra chỗ sơ hở trong nhiệm vụ của Hoàng khuê.
Yến Bắc Kiêu nói: “Vậy sao? Vậy tôi hy vọng cậu một mực ngồi trên xe, đừng lập tức xuống xe.”
Trần Trí sắc mặt cứng đờ.
Yến Bắc Kiêu cũng không coi lời này là thật, đúng như Trần Trí nói, điều này nghe rất hoang đường. Nhưng điều này đối với Trần Trí không hoang đường chút nào, nhất là khi hắn dùng hai chữ “hy vọng”.
“Dừng xe, để tôi xuống xe.” Mặc dù không biết loại “nguyện vọng” mức độ này có thể bị xáp nhập vào trong nhiệm vụ hay không, nhưng vì lý do an toàn, cẩn thận là hơn.
Yến Bắc Kiêu kỳ quái nhìn y một cái.
Trần Trí nói: “Tôi nghiêm túc.”
Yến Bắc Kiêu dừng xe ở ven đường, nhìn Trần Trí xuống xe, kéo cửa xe xuống nói: “Nơi này rất khó gọi xe, cậu mới vừa cho tài xế nghỉ phép, phải suy nghĩ kỹ.”
Trần Trí rạp trên cửa sổ xe, mong đợi nhìn hắn: “Anh có thể thu hồi nguyện vọng vừa rồi.”
Yến Bắc Kiêu cười một tiếng, sau đó lãnh khốc nói: “Không.”
Trần Trí: “…”
Thấy y thật sự không định lưu lại, Yến Bắc Kiêu cũng không khuyên nữa. Chuyện Yến phu nhân đã đủ khiến cho hắn nứt đầu mẻ trán rồi, nào có tâm tư để ý đến cử chỉ cổ quái của Tần Học Nhi nữa.
Trần Trí đưa mắt nhìn đuôi xe đi xa, cùng lúc đó, một chiếc xe du lịch lao thật nhanh qua trước mặt y mười mấy mét, lại thắng xe gấp một cái dừng lại. Cửa xe mở ra, ba người đàn ông như hung thần ác sát xông lại, vây quanh lấy y: “Kỳ A62566… Ngươi mới vừa xuống từ trên chiếc xe kia phải không?” (Bụi: Bên TQ thường lấy biển số xe bắt đầu bằng tên viết tắt của thành phố, thành phố trong đây là Kỳ Lân)
Trần Trí nói: “Có gì phải làm không?”
Một bàn tay vươn ra bịt miệng y.