[Dịch] Phi Thiên
Chương 1091 : Năm trăm năm sau (1)
Ngày đăng: 04:17 21/08/19
Đông Quách Lý vội kéo áo đồ đệ mình một cái.
- Không có.
Dương Thanh Thanh chợt ngẩng đầu lên làm hiện rõ khuôn mặt nguệch ngoạc như mặt mèo hoa, nói với giọng nghẹn ngào:
- Ta đã nghĩ thông rồi.
- Nghĩ thông suốt rồi là tốt đấy.
Miêu Nghị quay đầu lại rồi nói với Diêm Tu:
- Để hai người này làm trợ thủ cho Yêu tiền bối đi, khoanh vùng một ngọn núi bên hồ làm khu đất cấm, bất luận kẻ nào cũng không được phép tùy tiện xông vào!
Yêu Nhược Tiên vẫn luôn chê là luyện bảo ở trong cung này rất bất tiện, có không ít tu sĩ tu vi Hồng Liên trông coi khiến cho lão cảm thấy ngay đến chuyện đi dạo vài vòng trong sân cũng phiền phức. Thiên Nhi, Tuyết Nhi cần chuyên tâm cho việc tu luyện nên cũng không thể một mực tốn thời gian để làm trợ thủ cho lão được, vì thế nên chỉ dùng hai thầy trò này để luyện chế đồ trang sức cho Lão Bản Nương không khỏi có chút lãng phí, chi bằng tiện thể làm kiêm luôn việc khác cho rồi.
- Vâng.
Diêm Tu đáp, mang theo hai thầy trò họ rời đi.
Tuế chước vẫn được tiến hành y theo lệ thường, Miêu Nghị đi trước tới Mộc Hành cung, sau đó lại tới đô thành, đi một chuyến rồi lại về đóng cửa để tu luyện tiếp. Chẳng qua là việc bế quan cũng không cần cẩn thận như trước nữa vì hết Tiên Nguyên đan rồi. Hắn chỉ phân phó rằng không được quấy rầy hắn trừ phi là xảy ra chuyện bắt buộc, bằng không thì hắn xài bao nhiêu tiền thế kia để nuôi nhiều người như vậy là để làm gì chứ?
Ở nhà trong của Thương hội Trấn Ất thành tại Thủy Hành Cung đang đón tiếp khách quý, An Chính Phong đang ngồi ngay ngắn, thong thả uống trà ở ghế trên, chưởng quầy Văn Phương đứng yên ở bên cạnh y, còn những người khác đều bị đuổi ra ngoài rồi.
An Chính Phong đặt chén trà xuống rồi mới lên tiếng:
- Văn chưởng quỹ, nghe nói là quan hệ giữa ngươi và Miêu điện chủ của Trấn Nhâm điện ở Mộc Hành cung không tồi, phải không?
Trong lòng Văn Phương nảy sinh nghi ngờ nhưng vẫn cười mà đáp:
- Dạ, cũng được ạ. Chúng ta là người làm ăn buôn bán, duy trì quan hệ trong mức độ nhất định nào đó là việc cần thiết, đã từng làm nhiều vụ mua bán qua tay hắn rồi, chẳng qua là từ sau khi hắn được điều đến Mộc Hành cung thì đã ít liên lạc hơn thôi, vì dù sao thì việc lui tới cũng rất bất tiện.
An Chính Phong nói:
- Nếu như điều ngươi tới chỗ của hắn thì ngươi có bằng lòng hay không?
Văn Phương khẽ giật mình, nàng vẫn muốn chuyển qua đó, Miêu Nghị chuyển ra khỏi Thủy Hành Cung rồi, Triệu Phi cũng đi luôn. Bây giờ, chỗ này chỉ còn mỗi mình Tư Không Vô Úy, cộng thêm chuyện phải chia gần nửa lợi ích của tu sĩ phía chính quyền ở bên này cho Mộc Hành cung, đồ trong tay mọi người không còn nhiều lắm. Vậy thì đương nhiên là chuyện buôn bán của thương hội phía bên này đã tiêu điều không ít đâu, có ảnh hưởng đến con đường phát triển của nàng. Tự nhiên là Trấn Nhâm điện của Miêu Nghị khá hơn ở đây nhiều rồi. Nhưng có nhiều thứ, không phải nàng muốn là có thể điều chuyển được, nếu như vị trước mắt này nguyện ý giúp đỡ, vậy thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà người ta đã chủ động tìm tới cửa thì hiển nhiên là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Văn Phương tỏ ra chần chờ, nói:
- Ti chức thì dĩ nhiên là bằng lòng, chỉ là không biết An chưởng quỹ có gì phân phó ạ? Ti chức sợ mình không đủ năng lực.
- Ừ! Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái.
An Chính Phong đứng lên, đi đến bên cạnh Văn Phương, nói với thái độ lạnh nhạt:
- Sau khi tới bên đó rồi, ngươi cũng không cần làm chuyện gì nguy hiểm đâu. Chỉ cần thường qua lại bên đó, chủ yếu là chú ý một chuyện thôi, dò xét Miêu Nghị có người trong lòng hay không, có dấu hiệu về việc cưới xin hay không.
“Quan tâm Miêu Nghị cưới xin hay không để làm gì chứ?” Đầu óc Văn Phương mờ mịt lắm, nàng hỏi:
- Xin thứ cho ti chức ngu muội, vì sao làm thế ạ?
Hiển nhiên là An Chính Phong sẽ không nói cho nàng biết nguyên nhân đâu.
- Ngươi không cần quan tâm những thứ khác, ngươi chỉ cần biết một điều thôi, ngươi làm tốt được chuyện này rồi, thì chuyện làm tới chức chưởng quầy Mộc Hành cung cũng là chuyện sớm thôi.
Ngay lập tức, Văn Phương lâm vào tình cảnh khó vẹn cả đôi đường. Nàng nghĩ: “Làm theo lời của đối phương thì sợ sẽ có lỗi với Miêu Nghị. Nhưng mà người ta đã tìm tới cửa rồi, hơn nữa cũng nói ra mục đích rồi. E rằng ta không thể không đi. . .”
Thời gian thấm thoát trôi qua, đối với tu hành giới mà nói, đối với phần lớn người tu hành lấy tu luyện làm mục đích mà nói, hầu hết thời gian đều bình thường tẻ nhạt cả.
Loáng một cái mà đã qua sáu năm, Miêu Nghị vẫn đang bế quan tu luyện trong nhà kín, ấn đường của hắn đã xòe ra Hồng Liên tam phẩm rồi. Trong giai đoạn trước, nhờ có Tiên Nguyên đan trợ giúp, bởi vậy cho nên hắn chỉ tốn sáu năm liền đột phá tới được Hồng Liên tam phẩm.
Hắn kiểm tra sơ qua, không ngoài dự kiến, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu lại tăng lên năm viên trong mỗi ngày rồi. Tức là tốc độ luyện hóa đạt tới ba trăm tám mươi bốn viên trong mỗi ngày. Mà muốn đột phá đến Hồng Liên tứ phẩm thì số lượng Nguyện Lực Châu cần thiết lên tới hơn năm triệu hai trăm nghìn viên, và phải tốn thời gian xấp xỉ khoảng ba mươi tám năm.
Miêu Nghị mở hai mắt ra để nhìn một lát, đồng thời thở ra một hơi thật chậm bằng miệng. Sau đó hắn lại từ từ nhắm hai mắt lại, lần nhắm mắt này kéo dài đến năm trăm năm mươi năm. . .
Năm trăm năm mươi năm sau.
Trong phòng kín, Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng, ấn đường của hắn đã xòe ra Hồng Liên thất phẩm, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu cũng đạt tới bốn trăm lẻ bốn viên trong một ngày, nhưng để đột phá đến Hồng Liên bát phẩm thì số lượng Nguyện Lực Châu cần dùng đã lên tới gần tám triệu bốn trăm nghìn viên, cần tốn khoảng thời gian gần năm trăm bảy mươi năm.
Ấn đường Miêu Nghị hiện lên Hồng Liên thất phẩm rồi, nhưng tâm tình của hắn lại hơi bực bội một chút, hắn nghĩ rằng: “Tu luyện một mạch mất hơn năm trăm năm mà mới chỉ đạt tới tu vi Hồng Liên thất phẩm.”
Hắn biết tốc độ tu luyện của hắn trong giới Tu hành đã xếp vào hạng rất nhanh, nhưng ước hẹn ngàn năm giữa hắn và Lão Bản Nương đã đi qua phân nửa thời gian rồi, lại phí hơn năm trăm năm nữa để đột phá một bậc trở thành Hồng Liên tám phẩm thì có thể làm gì nữa chứ?
Không làm được gì cả đâu, hắn vẫn là Miêu Nghị của lúc này, vẫn chỉ giữ được địa vị và quyền thế như hiện nay, dự định sẽ cho Lão Bản Nương một nơi không có lo lắng buồn phiền để nàng gả cho hắn là chuyện không thể nào xảy ra, chưa nói tới chuyện có thể đi qua cửa ải Đạo thánh Phong Bắc Trần kia hay không, ngay cả cửa ải Tiên thánh Mục Phàm Quân này cũng không qua được đấy chứ.
Hơn nữa, lượng tiêu hao tài nguyên bây giờ cũng đã lớn khủng khiếp rồi, không chỉ cho mỗi mình hắn thôi đâu, chưa kể đến những người khác mà chỉ kể tới Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu và Yêu Nhược Tiên thôi.
'Hỗn Nguyên đại pháp' của vị thuộc hạ năm xưa đã từng là chiến tướng số một của Đạo thánh quả thực là không phải là hư danh. Trong suốt hơn năm trăm năm qua, công pháp này đã giúp cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi và Diêm Tu cùng đột phá đến được cảnh giới Hồng Liên nhị phẩm, tu vi của Yêu Nhược Tiên thì càng đột phá mạnh đến cảnh giới Hồng Liên ngũ phẩm rồi.
Nguyện Lực Châu cần dùng cho mấy người đó tốn khủng khiếp luôn, mà Hắc Thán và Đường Lang còn cần dùng nhiều Nguyện Lực Châu hơn họ. Dùng Nguyện Lực Châu cho người và Đường Lang thì còn nói được, có thể nhận thấy rằng tu vi của những người dùng đã cao thêm, đám Đường Lang cũng lớn như heo rồi. Xem đến Hắc Thán thì lại gần như là không có gì thay đổi cả, hoàn toàn là đồ ăn hại, qua năm này tới năm khác vẫn chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn tiếp.