[Dịch] Phi Thiên
Chương 1096 : Ước hẹn của Vu hành giả (1)
Ngày đăng: 04:17 21/08/19
Trong lời nói quả nhiên là ẩn chứa huyền cơ! Miêu Nghị nhìn dưới chân mình, quả nhiên là một bước một dấu chân, nhưng vẫn có chút không cam lòng, nói:
- Vừa rồi tiền bối từng nói nhất định có hữu duyên với vãn bối, không biết là loại duyên phận nào?
Vu hành giả lắc đầu cười, quay đầu lại liếc hắn một cái, giữ kín như bưng nói:
- Ngồi chung một chiếc thuyền!
Ngồi chung một chiếc thuyền? Miêu Nghị ngạc nhiên, chợt lâm vào trầm tư, lời này giải làm sao? Lời nói của lão giả này như lọt vào trong sương mù, làm người ta thật sự không biết nói gì..
Sau khi đi theo bên cạnh đối phương một thời gian ngắn, trong đầu đầy các loại ý nghĩ, Miêu Nghị cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Không biết giải thích thế nào?
Vu hành giả cười nói:
- Giải sau nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ? Miêu Nghị thử hỏi:
- Ý của tiền bối là sau nửa canh giờ vãn bối có thể biết đáp án?
Vu hành giả khẽ gật đầu.
Nếu hắn nói như vậy, Miêu Nghị dĩ nhiên cũng lười hỏi nữa, đi theo Vu hành giả bước chậm trong biển cát mênh mông, không ngừng nhìn chung quanh, cũng không biết Vu hành giả làm cái gì trong sa mạc này, tự nhiên muốn thỉnh giáo lần nữa:
- Như vãn bối lúc trước yêu cầu, vì sao tiền bối lại dùng chân đo đạc Lưu Vân Sa hải này?
Vu hành giả nói:
- Đang tìm một con đường.
Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía, trong biển cát mênh mông này ở đâu ra đường đi, nói không có đường nhưng khắp nơi đều là đường, thích thú hỏi:
- Đường ở phương nào?
Vu hành giả lắc đầu, không biết là không nói, hay là nói không biết.
Miêu Nghị lại không tiện ép buộc hắn, vì để giải khai đáp án của đối phương, một đường phụng bồi hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sau khi trong lòng yên lặng nhẩm đến giờ hẹn, nhìn quanh bốn phía Miêu Nghị cũng không thấy bất kỳ đáp án nào, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Vu hành giả, lại thấy cước bộ của Vu hành giả đã dừng lại, mỉm cười nhìn hắn.
Miêu Nghị lại nhìn bốn phía, hồ nghi nói:
- Tiền bối, đáp án ở đâu ?
Vu hành giả cười nói:
- Đường ở dưới chân!
-...
Miêu Nghị nhìn cát vàng dưới chân, thiếu chút nữa bị hắn làm cho hồ đồ.
Thiền trượng trong tay Vu hành giả đột nhiên nặng nề đâm xuống lớp cát dầy cộm nặng nề, một luồng pháp lực mênh mông từ phía trên thiền trượng kích động phóng ra, lớp cát chồng chất phía dưới nhất thời rung động đẩy ra tầng tầng, cho đến khi thấy đáy, thấy ngưng kết thành vỏ cát cứng rắn như đồng.
Gặc...! Thiền trượng lại đâm xuống một kích, vỏ cát nứt vỡ mở ra, nước biển phía dưới tuôn ra, Vu hành giả đã trong nháy mắt trầm xuống, chìm vào trong đáy biển.
Miêu Nghị lơ lửng trên không trung sửng sốt, mắt nhìn lưu sa chồng chất xung quanh đang chảy xuôi xuống, nhanh chóng ngưng kết, từng bước ‘khép lại’ mặt biển lộ ra, Miêu Nghị do dự trong chốc lát, cuối cùng lắc mình, cũng chui vào trong nước biển phía dưới.
Mượn ánh sáng phía trên xuyên vào, Miêu Nghị mở pháp nhãn nhìn chung quanh, thấy thân ảnh của Vu hành giả đang ẩn hiện từ từ lặn xuống đáy biển.
Đúng lúc này, ánh sáng phía trên hoàn toàn biến mất, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên, vỏ cát đánh vỡ phía trên đã hoàn toàn phong bế.
Trong đáy biển bao nhiêu năm không thấy mặt trời, một số sinh vật phù du đang tản ra ánh sáng ngũ sắc lác đác, mở pháp nhãn cũng không đến mức có chướng ngại tầm mắt, chỉ cần phía trước có sinh vật phù du tản mát ra quang mang chiếu rọi, thậm chí so còn nhìn xa hơn trong mặt biển bình thường.
Hai cánh tay Miêu Nghị chặp lại, đuổi theo Vu hành giả, nhanh chóng lẻn vào biển sâu.
Lặn xuống sâu mấy trăm trượng, chợt thấy Vu hành giả dừng lại, Miêu Nghị lặn đến bên cạnh hắn, thấy hắn đưa mắt nhìn về hướng nào đó, thuận thế nhìn theo, cũng loáng thoáng thấy nơi xa tựa hồ có cái gì đang mông lung từ từ đến gần bên này.
Đợi sau khi thị lực của hắn có thể nhìn thấy, Miêu Nghị có thể nói một lần nữa thất kinh.
Chỉ thấy một chiếc thuyền lớn màu trắng đang lặn đi trong biển, chiếc thuyền lớn xa hoa mang phong cách cổ xưa, trên thân thuyền có hằng hà dây xích sắt, chung quanh thuyền có rất nhiều người, một chiếc khóa sắt buộc những người đó lại, còn những người đó thì kéo khóa sắt, kéo chiếc thuyền lớn cổ xưa di chuyển dưới biển sâu, lặng yên không một tiếng động, trên thân thuyền tái nhợt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lốm đốm của đám sinh vật phù du, lộ ra vẻ dị thường quỷ dị, giống như u linh yên lặng bí mật đi theo.
Thuyền rồng U Minh! Miêu Nghị một lần nữa khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, người hành tẩu trên sa mạc có ai có thể nghĩ đến có một chiếc thuyền lớn đang lặn dưới biển sâu dưới chân.
- Đại sư, là thuyền rồng U Minh!
Miêu Nghị truyền âm nói với Vu hành giả.
Vu hành giả gật đầu mỉm cười nói:
- Nó chính là con đường ta muốn tìm.
-...
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Đại sư luẩn quẩn ở Lưu Vân Sa hải chính là vì tìm kiếm thuyền rồng U Minh?
Vu hành giả nói:
- Đi theo nó, tính toán nó đã nhiều năm.
Liên tưởng đến hắn tựa hồ có thể biết trước thuyền rồng U Minh sẽ xuất hiện, trực tiếp phá đất chờ chực ở chỗ này, trong lòng Miêu Nghị thật sự cảm khái, không trách được giới tu hành đồn đãi người này thần cơ diệu toán, hôm nay vừa gặp mới biết danh bất hư truyền, chẳng lẽ Vu hành giả luôn một mực nghiên cứu thuyền rồng U Minh?
Nhìn thuyền lớn chậm rãi đi tới, Miêu Nghị không nhịn được hỏi:
- Vì sao đại sư lại gọi thuyền rồng U Minh là ‘đường’? Nó rõ ràng là một chiếc thuyền.
Vu hành giả mỉm cười nói:
- Có thể ngồi lên nó đi đến một đầu khác của tinh không mênh mông. Chẳng lẽ không coi là một con đường hay sao?
Một đầu khác của tinh không mênh mông? Liên tưởng đến lời đồn đãi, Miêu Nghị vội hỏi:
- Đại sư là chỉ Đại thế giới sao?
Vu hành giả lạnh nhạt nói:
- Cái gọi là Đại thế giới và Tiểu thế giới đều là một thế giới, đều ở cùng một tinh không mênh mông, tại sao lại phân chia lớn nhỏ? Chỉ vì vũ trụ này thật sự quá mức mênh mông, cũng thật sự quá mức thần kỳ, mặc cho pháp lực của ngươi vô biên cũng khó có thể cùng cực, giống như dưới ánh mặt trời luôn có rất nhiều góc tối âm u không bị người ta phát hiện, giống như trên tiểu thế giới vẫn có rất nhiều chỗ chưa bị người ta chạm đến. Cái gọi là Đại thế giới và Tiểu thế giới chỉ vì mối liên kết giữa chúng chưa bị phát hiện, thiếu hụt một con đường câu thông mà thôi. Một khi có con đường liên lạc với nhau, tự nhiên cũng không tồn tại cái gọi là phân chia thế giới lớn nhỏ.
Lời này nghe có thể hiểu, nhưng Miêu Nghị cần tiêu hóa một chút. Hắn lại liên tưởng đến chữ ‘thuyền’ trong thuyền rồng U Minh với cái gọi là ‘ngồi chung một thuyền’ của Vu hành giả lúc trước, thử hỏi:
- Đại sư cái gọi là duyên phận ‘ngồi chung một thuyền’ chẳng lẽ là chỉ thuyền rồng U Minh?
Vu hành giả mỉm cười gật đầu:
- Lão nạp nghiên cứu thuyền rồng U Minh nhiều năm, vừa vặn phá giải được huyền bí trên thuyền, tình cờ lại gặp ngươi ở đây. Nếu lão nạp lên thuyền, ngươi có thể không van xin lão nạp dẫn ngươi cùng đi không?
Phá giải huyền bí lên thuyền? Ánh mắt Miêu Nghị nhất thời vui mừng, vội vàng chắp tay nói:
- Mong đại sư mang vãn bối lên thuyền kiến thức một phen.
Vu hành giả hỏi ngược lại:
- Đây có phải duyên phận ngồi chung một thuyền hay không? Lão nạp có thể nói sai?