[Dịch] Phi Thiên
Chương 1160 : Một tiếng thở dài
Ngày đăng: 04:17 21/08/19
Nắm rõ hết tình huống lớn nhỏ sau khi bản thân mình ly khai xong, Miêu Nghị yên tâm lại, tuế chước lập tức lại sắp bắt đầu rồi, hắn đã cách một năm tuế chước không lộ diện, lần này ít nhiều gì cũng cần phải lộ mặt một lần, liền bò dậy nói:
- Ra ngoài một chút.
Hai nữ nhanh chóng hầu hạ hắn mặc quần áo tử tế. Mà hai nữ thì tóc dài chải vội vã, không kịp vấn lên, để phủ ở đầu vai. Hai nữ cũng là có ý không quấn lên, muốn cho người ngoài nhìn thấy biết các nàng mới vừa cùng đại nhân làm qua cái gì đó, muốn cho người ở đây biết các nàng là nữ chủ nhân nơi này.
Một cái áo choàng khóac lên đầu vai Miêu Nghị, theo đó hầu ở hai bên Miêu Nghị cùng đi ra cửa, cùng bước chậm dưới bóng đêm.
Hai nữ đi cùng hắn đến trên Quan Cảnh đài nhìn xuống chung quanh Trấn Nhâm điện, xuống Quan Cảnh đài lại cùng hắn rong chơi ở trong cung.
Con đường đi ngang qua chỗ ngụ của mẹ con Vũ Quần Phương. Nhìn thấy được Trình Ưng Vũ ôm đầu gối ngồi ngồi ở trên núi giả ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, cô linh linh một người ngồi đó. Nhìn có vẻ tịch mịch cô đơn, cái vị Lục đương gia của Nhất Oa Phong tung hoành càn quét trên sa mạc ngày xưa dường như đã mất đi thần thái ngang ngược ngày nào.
Trình Ưng Vũ nhìn đến nhập thần, thậm chí đều không phát hiện có người từ phía bên ngoài viện kinh qua, không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại thì Vũ Quần Phương trong phòng nghe được tiếng bước chân, đi ra vừa khéo nhìn thấy, nhận rõ đó là Miêu Nghị đi ngang qua, nhanh chóng hô Trình Ưng Vũ cùng nhau tiến lên trước làm lễ ra mắt:
- Đại nhân!
Miêu Nghị gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống trên người Trình Ưng Vũ nhoẻn miệng cười:
- Thế nào? Đang so sánh ánh trăng nơi này và nơi này trong sa mạc ánh trăng nơi nào tròn và sáng hơn?
Trình Ưng Vũ lắc lắc đầu:
- Không có!
- Không sao, bổn tọa chính là tùy ý đi qua một chút nhìn qua, không quấy rầy các ngươi nữa.
Miêu Nghị dứt lời dẫn hai nữ tiếp tục đi dạo.
Chờ đến Miêu đại điện chủ đi xa rồi, Trình Ưng Vũ thấp giọng thầm thì khinh bỉ nói:
- Làm chuyện người không nhìn thấy được cũng không biết dọn dẹp một chút, cứ như vậy tóc tai bù xù đi ra ngoài, sợ người khác không nhìn ra sao. . .
Nàng từ trong ổ sa phỉ đi ra, cái gì mà chưa từng thấy, vừa thấy liền biết rõ rồi.
- Chớ có nói hươu nói vượn.
Nhìn theo phương hướng Miêu Nghị biến mất, như có điều suy nghĩ, Vũ Quần Phương bỗng nhiên quay đầu lại cảnh cáo, đột nhiên lại truyền âm hỏi:
- Tiểu Vũ, ngươi cảm thấy đại nhân con người như thế nào?
Trình Ưng Vũ truyền âm trả lời:
- Không phải như vậy, còn có thể thế nào, nếu không phải là có quyền có thế, Trình gia chúng ta cần gì phải khách khí đối với hắn?
- Có quyền thế không tốt sao?
Vũ Quần Phương kéo tay của nữ nhi, đi vào trong đình ngồi xuống:
- Tiểu Vũ, con không có nghĩ qua sẽ lập gia đình sao?
- Mẹ, mẹ tự dưng khi không nói cái này để làm gì?
- Chẳng lẽ con một nữ nhân thật muốn lén lén lút lút trong sa mạc cả đời? Mẹ mất đi mấy hài tử rồi, không muốn con lại theo con đường cũ của mẹ, có hiểu hay không?
- Con không có nói không lấy chồng, cũng không thể tùy tiện tìm người gả quách cho rồi chứ? Chờ gặp người thích hợp rồi nói sau, đến lúc đó con đi bắt con rễ đến cho mẹ, một tên không đủ tthì đi bắt mười tên.
- Nói hươu nói vượn, nói chuyện đứng đắn với con đây. Tiểu Vũ, mẹ nghiêm túc hỏi con, con cảm thấy Miêu đại nhân thế nào?
Trình Ưng Vũ đột nhiên giật mình, rốt cuộc hiểu rõ mẹ mình hỏi cái này lời nói là có ý gì, thử hỏi lại:
- Mẹ, mẹ không phải là muốn để cho ta lấy họ Miêu đó chứ?
Vũ Quần Phương hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không được? Con nếu quả như thật sự có thể gả cho Miêu đại nhân, chuyện chung thân đó của con mẹ cũng yên lòng rồi, chẳng lẽ con thật đúng là muốn tìm từ trong ổ sa phỉ một vị, đời đời con cháu vĩnh viễn lén lén lút lút sao?
Trình Ưng Vũ gương mặt buồn cười nói:
- Điều này sao có thể?
Vũ Quần Phương kinh ngạc hỏi:
- Có cái gì không có khả năng? Người giữ mình trong sạch giống như Miêu đại nhân như vậy không nhiều lắm rồi, ngoại trừ hai thị nữ ra, chính thất của hắn một mực trống không, gả cho hắn ý vị như thế nào? Không nói những cái thân phận khác của hắn, ít nhất có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này.
- Mẹ, hắn là quan, ta là phỉ, hắn làm sao có thể cưới một vị đầu lĩnh của sa phỉ.
- Nếu là trước đây đích thật là có chút không quá khả năng, nhưng bây giờ không giống nhau rồi. Hiện tại nhà chúng ta cũng dính dáng cùng phía chính phủ rồi. Đại ca ngươi giờ này thân phận lại không bình thường, Miêu đại nhân không cho mẹ quét sân nữa, không phải là nhờ nễ mặt mũi đại ca con sao? Nếu hắn có thể tuân thủ hứa hẹn biến nhị tỷ hoặc tam ca con thành điện chủ, có bối cảnh này làm phu nhân của hắn cũng coi như là môn đăng hộ đối. Có cái gì không thể nào?
Trình Ưng Vũ khinh bỉ nói:
- Mẹ, tình huống vừa rồi mẹ cũng thấy đấy rồi, vừa thấy đã biết hắn và hai thị nữ đó mới từ trong chăn bò ra ngoài. Con cũng không muốn chen lấn ổ chăn cùng nữ nhân khác, ngẫm lại đều thấy ghê tởm.
Vũ Quần Phương lắc đầu nói:
- Người nào phía chính phủ không có thị nữ? Đại ca ngươi giờ này còn không phải giống như vậy? Thế đạo này chính là như vậy, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu rất bình thường, nữ nhân dù sao thì cũng luôn phải bị điểm ủy khuất này. Mẹ còn ước gì bên cạnh đại ca con con nhiều thêm mấy phu nhân, ước gì đại ca con sinh nhiều mấy đứa cháu nội. Tiểu Vũ, người sống trên đời này không thể chỉ vì nghĩ cho tự bản thân mình. Con có nghĩ tới không, con nếu như gả cho hắn, thành chánh thất phu nhân của hắn. Sự việc của nhị tỷ và tam ca của con hắn không có khả năng không để ở trong lòng. Hắn tất nhiên phải nghĩ biện pháp toàn bộ tẩy trắng cho Trình gia chúng ta. Con xem hắn giải quyết chuyện của đại ca của con, thì ra chúng ta đều cảm thấy là chuyện không có khả năng, thế mà hắn thuận tay liền giải quyết rồi. Điều này nói rõ đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó gì. Con nếu là thật sự gả cho hắn, thành chính thất của hắn, đến lúc đó thì không phải là sẽ giải quyết vị trí một vị điện chủ rồi sao.
Trình Ưng Vũ cắn răng nói:
- Mẹ, mẹ sẽ không bởi vì coi trọng quyền thế của hắn mà ép con gái mẹ gả cho hắn sao?
Vũ Quần Phương thở dài:
- Mẹ không có ép con, cũng sẽ không miễn cưỡng con, chẳng qua là giảng đạo lý với con, cũng là vì tốt cho con. Con nếu như thành chính thất của hắn, chẳng những có thể giúp đỡ nhị tỷ và tam ca của con. Đến lúc đó địa vị của con cũng sẽ không kém ca ca và tỷ tỷ của con, đến lúc đó huynh muội các con ở trong chính phủ hỗ tương nhờ cậy vào nhau. Hơn nữa còn có nam nhân của con nữa. Cha và mẹ coi như là yên tâm rồi, không còn nỗi buồn phiền ở nhà nữa.
Trình Ưng Vũ im lặng không nói nữa, đạo lý nàng không phải là không hiểu, chẳng qua là. . .
Vũ Quần Phương lại nói:
- Tiểu Vũ, mẹ nói những điều này thật là vì tốt cho con, mẹ cũng sẽ không ép con, chẳng qua là muốn con thử nghĩ cho kỹ, nếu như nghĩ thông rồi, sau này lui tới nhiều với hai vị cô cô kia, ít đi lời nói âm dương quái khí. Con đừng xem hai người bọn họ chẳng qua là thị nữ của Miêu đại nhân, các nàng tuy là thân phận tì nữ, nhưng lại là dưới một người trên vạn người, nói ra lời nói đại biểu chính là của Miêu đại nhân, Diêm tổng quản và Dương tổng quản thấy các nàng cũng đều phải khách khách khí khí vô cùng kính cẩn, người của hai điện ai dám không nễ mặt mũi hai người bọn họ? Hai người bọn họ mới là chân chính thiếp thân tâm phúc không thể thay thế bên người Miêu đại nhân. Hai người bọn họ tùy tiện nói con một câu tốt, con hơn hẳn người khác nói con mười câu trăm câu tốt. Hai người bọn họ nếu như nói con không ổn, vậy con trong mắt Miêu đại nhân liền nhất định là không ổn. Đạo lý chính là như vậy, con suy nghĩ cho thật kỹ đi!
Miêu Nghị không biết hai mẹ con lần này nói chuyện như thế, nếu như biết rồi, không biết nên cảm tưởng như thế nào, nhớ ngày đó xin cưới đều bị người ta đánh văng ra ngoài, giờ này quyền thế địa vị đến rồi, người ta lại chủ động muốn đem con gái gả cho hắn. . .
Khi tới đợt tuế chước, các lộ phủ chủ của hai điện tới bái kiến, Miêu Nghị tiếp kiến từng người, lại gặp Tần Vi Vi.
Bạn cũ gặp mặt, Miêu Nghị lưu lại Tần Vi Vi cùng dùng bữa.
Sau khi dùng bữa, trên Quan Cảnh đài, lần nữa dọn ra bàn cờ, không cần Thiên Nhi, Tuyết Nhi hầu hạ, nếu không Tần Vi Vi ngồi mà hai vị cô cô đứng ít nhiều gì có chút không được tự nhiên. Ngược lại cũng không buồn không có ai hầu hạ, đều có Hồng Miên, Lục Liễu ở bên cẩn thận hầu hạ rồi.
Cùng Tần Vi Vi chơi cờ, là lúc Miêu Nghị tâm tình sung sướng nhất. Chỉ vì Tần Vi Vi trên bàn cờ đi và nắm phân tấc cực tốt, đã hiểu thấy bản tính chơi cờ của Miêu Nghị, biết khi nào nên khiến cho Miêu Nghị khẩn trương, biết khi nào nên khiến cho Miêu Nghị thống khoái, làm cho Miêu Nghị hạ nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng.
Trên một điểm này, Thiên Nhi, Tuyết Nhi là xa không kịp Tần Vi Vi. Hai người chỉ biết là một mực nhường cho Miêu Nghị, làm cho Miêu Nghị có cảm giác chơi cờ không đã nghiện, có chút vô vị buồn tẻ. Chẳng qua là loại phương thức chơi cờ này đối với Tần Vi Vi mà nói, không khỏi quá mệt mỏi rồi, có thể nói tương đương hao phí trí lực và tinh lực.
Sở dĩ Miêu Nghị cực kỳ thích chơi cờ cùng Tần Vi Vi, vừa nhìn thấy Tần Vi Vi là đã nghĩ lưu lại nàng để chơi một hai ván. Nhiều năm trôi qua, điều này đã thành thói quen của hai người, mỗi lần tuế chước, hai người tất nhiên sẽ ngồi ở Quan Cảnh đài đánh cờ, những năm này cũng là ngoại trừ năm trước Miêu Nghị không có mặt, nhưng năm trước đó đó nữa năm nào cũng như năm nào, gần như không bao giờ dứt.
Trời giá rét, mãn thiên phồn tinh, màn đêm buông xuống, hai ngọn đèn lồng bày ở hai góc bàn cờ.
Tần Vi Vi vẫn là áo trắng như tuyết, im lìm lẳng lặng, bàn tay thon đi con cờ, con mắt sáng thỉnh thoảng nhìn xuống trên mặt Miêu Nghị, quan sát đến biểu tình biến hóa của Miêu Nghị. Cũng chỉ có lúc này, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh băng băng trang trọng của Tần Vi Vi mới có thể trở nên nhu hòa hơn, ngẫu nhiên còn có thể lộ ra hàm răng trắng và nụ cười, trò chuyện cùng Miêu Nghị đôi câu.
Chẳng qua là dù sao đã hơn 500 năm trôi qua rồi, trên mặt Tần Vi Vi ít nhiều đã có chút dấu vết năm tháng, khí chất có vẻ thành thục không ít. Nhìn lại Miêu Nghị, tu vi tiến triển thần tốc, vẫn như cũ y như ngày nào, vẫn thanh niên cường tráng, nắm quyền lớn trong tay, vẫn anh khí bừng bừng như cũ.
Hồng Miên, Lục Liễu một bên hầu hạ, trên mặt cũng tăng thêm tao nhã của năm tháng, có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn hai người đánh cờ trước mắt, hai nữ thỉnh thoảng nhìn nhau, lại thỉnh thoảng nhìn một chút Tần Vi Vi. Trong ánh mắt hai nữ ẩn giấu ưu sầu, trong lòng chỉ có một tiếng thở dài. . .