[Dịch] Phi Thiên
Chương 135 : Yêu nhược tiên (3)
Ngày đăng: 04:07 21/08/19
Từng ngọn núi đổ sụp xuống, bùn đất đá vụn văng tung tóe đầy trời, hai đạo hồng quang tung hoành qua lại bên dưới, giận dữ húc nhau kịch liệt, thanh âm chấn động đất trời.
Tình cảnh này khiến cho Miêu Nghị phải kinh hồn khiếp vía, thì ra đây chính là cao thủ cảnh giới Hồng Liên giao phong, thì ra đây chính là sai biệt thực lực giữa hai đại cảnh giới ngự không và tung hoành.
Khí thế và phương thức đánh nhau kinh người như vậy khiến cho Miêu Nghị phải nuốt một ngụm nước bọt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cao thủ cảnh giới Hồng Liên giao phong, quá mức kinh người. Hoàn toàn không phải là phương thức chiến đấu điều khiển long câu chạy trên mặt đất đánh nhau như hắn có thể so sánh được.
Kình phong mạnh mẽ từ xa lan tới, khiến cho Miêu Nghị đang ẩn thân trên ngọn cây phải lay động thân hình. Hắn lại mở to pháp nhãn nhìn không chớp mắt, không thể bỏ qua trận chiến đặc sắc như vậy.
Hắc Thán tựa hồ cũng bị trận chiến này làm cho kinh động, không nghe lời Miêu Nghị ở yên trong hố mà chạy tới, đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn chủ nhân bên trên, lại nghiêng đầu nhìn về phương hướng đánh nhau. Dường như cảm thấy không mấy an toàn, nó nấp vào sau gốc đại thụ, thò đầu ra ngoài nhìn.
Hai đạo hồng quang không ngừng húc vào nhau ngoài xa lúc này bay lên không, quấn chặt vào nhau, xoay tròn bắn thẳng lên trời.
Ầm... sau khi va chạm một trận thật mạnh trên không, hai đạo hồng quang đều bị bắn ngược ra sau thật mạnh, thành hình chữ Bát rơi xuống đất tách ra.
Cả hai song song dừng lại trên đỉnh hai ngọn núi một chút, lại song song mượn thế bắn lên, nhắm thẳng vào nhau. Tốc độ phi hành cực nhanh, bạo phát ra tiếng rít gió kinh người giữa không trung.
Đùng!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hai luồng hồng quang chạm vào nhau nổ lên thành mưa hoa đầy trời, hai bóng người bị bao trùm trong đó cũng song song bắn ngược trở lại, tách rời nhau ra. Ở khoảng cách xa mấy trăm thước, cả hai song song vung tay thi pháp trấn áp thân hình của mình, dừng ở giữa không trung, nhìn nhau mắt hổ lom lom.
Đôi pháp nhãn của Miêu Nghị nheo lại, rốt cục thấy rõ vóc dáng hai người.
Một lão nhân tóc bạc phơ, cột thành đuôi gà rối tung sau gáy, tướng mạo có vẻ đê tiện bỉ ổi, râu ria dơ dáy, mặc trên người một bộ thanh bào rộng thùng thình bẩn thỉu. Hai ống tay áo lão đặc biệt to tướng, toàn thân cho người ta cảm giác lôi thôi lếch thếch không ra gì.
Bên kia lại là một tráng hán tóc đỏ phất phơ, thân hình cực kỳ khôi ngô, gương mặt đầy vẻ giận dữ, mặc một bộ mã giáp màu đỏ, vai để trần hết sức cường tráng, trên mỗi tay đeo một chiếc vòng màu đen to bằng cánh tay.
Hai người đối diện giằng co thình lình vung hai cánh tay lên, hồng quang vốn đã nổ tung tán loạn trên không bay vèo vèo tập trung về phía hai người.
Vô số hồng quang nhanh chóng ngưng tụ thành song giản màu đen trên hai tay của lão nhân dơ dáy, bảo quang màu đỏ trên song giản màu đen hết sức nổi bật trong bóng đêm, có lẽ ban ngày chỉ có thể nhìn thấy hồng quang mờ mờ.
Vô số hồng quang cũng nhanh chóng ngưng tụ trên tay hán tử tóc đỏ phất phơ, thành một thanh lang nha bổng màu đen, trên lang nha bổng cũng lóe lên bảo quang màu đỏ.
Miêu Nghị thấy vậy hâm mộ không ngừng, trên tay hai người là pháp bảo tam phẩm. Nếu mình có thể có một món thì hay quá, trước đây Dương Khánh từng dựa vào một món pháp bảo tam phẩm trong nháy mắt giết chết tiền nhiệm phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc.
Hán tử tóc đỏ vung lang nha bổng lên, chỉ tới gầm lên:
- Lão là một lão tặc lén la lén lút, từ trước tới nay vẫn không biết lão tên gì, thì ra tên lão lại là Ngưu Hữu Đức!
Lão nhân dơ dáy trừng hai mắt một cái, vung giản chỉ:
- Viên Khai Sơn, đại gia đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đại gia không phải là Ngưu Hữu Đức cái rắm gì cả, đánh chết ta cũng sẽ không lấy cái tên xấu như thế!
- Là cái gì không quan trọng!
Hán tử tóc đỏ tức giận nói:
- Lão dám nói nhiều năm qua như vậy, người một mực lén lén lút lút ném đá giấu tay với thủ hạ của ta không phải là lão sao?
Lão nhân dơ dáy cười khan hắc hắc hai tiếng nói:
- Chắc chắn ngươi đã nhìn lầm người.
- Thối lắm!
Hán tử tóc đỏ giận dữ nói:
- Đuổi theo lão bao nhiêu lần, với tính lão ta còn có thể nhìn lầm người sao? Chẳng lẽ lão cho là ta đui mù, rốt cục lần này bị ta bắt được còn dám chối quanh, trừ lão tặc ngươi ra còn có ai dám tới đây làm ác?!
- Được rồi!
Lão nhân dơ dáy lộ vẻ lúng túng nói:
- Chuyện lúc trước ta thừa nhận là ta làm, bất quá lần này chuyện của Đồng La trại thật sự không phải là ta làm. Ta vừa mới vừa chạy tới Đồng La trại, kết quả đụng phải ngươi, lần này cũng là ta xui xẻo, cái chết của bảy mươi hai vị trại chủ của ngươi thật sự không liên quan tới ta.
Miêu Nghị nghe vậy đã hiểu, hán tử tóc đỏ chính là Viên Thống Lĩnh kia, lão nhân dơ dáy chính là ‘Ngưu Hữu Đức’ giả, thật sự là vì chuyện của mình mà bị hiểu lầm.
Viên Khai Sơn tức giận vô cùng:
- Lão tặc, lão lấn hiếp người quá đáng, Tinh Tú Hải nhiều địa phương như vậy lão không đi, nhiều lần tới gây chuyện trên địa bàn ta, chẳng lẽ cho rằng ta dễ ức hiếp như vậy ư?
Lão nhân dơ dáy yếu ớt nói:
- Ai kêu địa bàn ngươi ở ngoài cùng, bất quá ta chỉ kiếm chác ở gần mà thôi. Ngươi cũng hiểu xâm nhập Tinh Tú Hải sâu quá mức, một khi xảy ra chuyện không dễ chạy trốn, tới chỗ của ngươi sẽ an toàn hơn, tối thiểu chạy trốn cũng dễ dàng hơn, rất khó bị người vây đuổi chận đường... Ngươi đừng vội, trước hết hãy nghe ta nói hết lời, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần lần này ngươi để ta rời đi, ta bảo đảm lần sau không đến chỗ ngươi nữa, chắc chắn sẽ đến địa bàn người khác, từ nay về sau tuyệt không tới quấy rầy ngươi, có được chăng?
Đây là đạo lý gì vậy, suýt chút nữa Viên Khai Sơn hộc ra một ngụm máu tươi. Tâm phúc nòng cốt của ta bị lão giết sạch, e rằng mấy trăm năm cũng khó khôi phục nguyên khí, lão chỉ bảo đảm một câu đã muốn coi như không có chuyện gì, coi ta là ai vậy?!
- Vô sỉ!
Viên Khai Sơn giận quát:
- Để mạng lại đây!
Y vung tay xuất ra một đạo hồng quang, lang nha bổng nổ bắn ra đập về phía lão nhân dơ dáy.
Tốc độ chạy của lão nhân dơ dáy không bằng đối phương, đối phương lại muốn liều mạng với lão. Lão nhân dơ dáy cũng không có cách nào, trong tay bắn ra một thanh giản kịch chiến ầm ầm với lang nha bổng giữa trời đêm. Cùng là pháp bảo tam phẩm, trong lúc nhất thời đánh khó phân cao thấp.
Viên Khai Sơn rung hai cánh tay lên, hai vòng tay màu đen trên cánh tay trong nháy mắt bộc phát hồng quang, chia nhỏ ra hóa thành vô số hồng quang tản ra, rơi vào hai tay y ngưng tụ trở lại, hóa thành hai chiếc vòng thép lóe lên hồng quang.
- Đi!
Song chưởng Viên Khai Sơn ném đi, hai đạo hồng quang lấp lóe cuồn cuộn bắn ra.
Lão nhân dơ dáy cầm giản chuẩn bị ứng chiến xong, ai ngờ hai chiếc vòng lóe hồng quang bay tới chợt tách ra trên dưới, một chiếc đập xuống đầu, chiếc kia nhắm vào chân lão.