[Dịch] Phi Thiên
Chương 139 : Yêu Nhược Tiên (7)
Ngày đăng: 04:07 21/08/19
- Đường Lang nào?
Miêu Nghị giả vờ giả vịt hỏi lại.
- Con bà nó, cho ta là kẻ ngốc sao?!
Vù… một chiếc bảo giản lóe hồng quang từ trong nhẫn trữ vật của lão nhân bay ra, đập xuống đầu Miêu Nghị.
- Chậm đã!
Miêu Nghị vội vàng kêu lên một tiếng, nhìn bảo giản hồng quang dừng lại cách trán mình chỉ chừng một tấc, sợ hãi tới nỗi toát mồ hôi lạnh toàn thân:
- Tiền bối, dường như ta đã nhớ ra chuyện gì đó, ngài có thể thu lại pháp bảo.
Hắc Thán bên cạnh thình lình húc mạnh về phía lão nhân dơ dáy, súc sinh này sở trường về đánh lén.
Lão nhân dơ dáy trở tay vỗ một cái, đơn chưởng đập vào trán Hắc Thán, lập tức khiến cho nó trượt tới một bước mới đứng vững lại được.
Cũng chỉ là như vậy, Hắc Thán cũng không cách nào đi tới nửa bước nữa, bốn vó đạp mạnh cũng vô dụng. Cao thủ cấp Hồng Liên đã bước vào cảnh giới ngự không, một ngọn núi cũng có thể dễ dàng húc đổ, bằng vào nó đánh lén không thể nào lay chuyển được.
- Chậc chậc, khí lực cũng không nhỏ, tên mập chết tiệt này còn biết đánh lén ư?
Lão nhân dơ dáy nhếch môi cười khẽ, lộ vẻ kỳ quái.
Đúng như trại chủ Đồng La trại Chu Đại Năng khi còn sống đã nói, long câu lời đồn là do long và thiên mã tạp giao mà sinh, có hai loại huyết mạch không phải là tầm thường.
Chính là bởi vì hai loại huyết mạch này không phải là tầm thường, sẽ không bị đối phương dễ dàng áp chế, kết quả tạo thành xung đột ức chế linh tính long câu, khiến cho chúng khó có thể khai khiếu. Tuy rằng trời sinh thần lực nhưng không cách nào tu luyện, luân lạc trở thành vật cỡi cho con người chỉ biết cúi đầu nghe lệnh.
Cho nên lão nhân dơ dáy là lần đầu tiên thấy được long câu có linh tính như vậy, lại biết giở trò quỷ quyệt thừa dịp người không đề phòng mà đánh lén.
Sau khi kinh ngạc lão nhân nở một nụ cười lạnh:
- Chủ nhân không thành thật, vật cỡi cũng không thành thật, xem ra thật đúng là vật hợp theo loài.
Ống tay áo to tướng rộng thùng thình của lão không gió mà lay, một cỗ pháp lực mênh mông ào ra, lão nhân vung tay lên, Hắc Thán lập tức bị hất ngược ra sau, ngã nhào xuống đất.
Có lẽ Hắc Thán cũng đã bị dọa sợ, vừa vọt lên lập tức chạy tới sau lưng Miêu Nghị ẩn núp, nhưng hình thể Miêu Nghị làm sao có thể che giấu được nó, chỉ che được đầu nó mà thôi.
- Còn dám trốn ư, ta cắt đứt chân của ngươi, xem con heo mập này còn dám không ngoan ngoãn hay không!
Bảo giản lóe lên hồng quang, chuẩn bị đánh Hắc Thán.
- Dừng tay!
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng quát bảo ngưng lại:
- Tiền bối, ta không cần những thứ này nữa, cho ngài hết, xin ngài tha cho nó một mạng.
Bảo giản lăng không bay trở về trôi nổi sau lưng lão nhân, lão nhìn nhìn hơn hai trăm chiếc nhẫn trữ vật dưới đất, sau đó nhìn lại long câu đang nấp sau lưng Miêu Nghị, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu rối nùi bẩn thỉu, cau mày hỏi:
Ngươi cần phải hiểu rõ, đồ trong một chiếc nhẫn trữ vật nhất định có thể đổi được không ít long câu, ngươi thật sự chịu cho ta hết toàn bộ sao?
- Không dối gạt tiền bối, nó đã cứu mạng của ta, chỉ cần ngài không làm nó bị thương, ngài có thể lấy hết những thứ này!
Miêu Nghị giang hai cánh tay bảo vệ Hắc Thán.
Đối với hắn mà nói, không chỉ là Hắc Thán có cước lực siêu cường, thời khắc mấu chốt có thể phát huy đại tác dụng, quan trọng hơn chính là không chỉ một lần nó đã cứu mạng của hắn.
Nếu như phải lựa chọn giữa Hắc Thán và bọn ‘tiểu tử’, hắn thà rằng bỏ qua ‘tiểu tử’ cũng sẽ không vứt bỏ Hắc Thán. ‘Tiểu tử’ không chỉ có một con, hơn nữa hết rồi còn có thể đến Vạn Trượng Hồng Trần lấy, Hắc Thán chỉ có một con, chết đi coi như không tìm được con thứ hai nữa, hai bên sống chung với nhau mấy năm đã có tình cảm.
Lão nhân dơ dáy chậm rãi vuốt râu, ánh mắt chớp lóe như có điều suy nghĩ, từ từ quan sát Miêu Nghị, trầm mặc một hồi mới nói:
- Vậy không được, dám đánh lén ta, ta há có thể dễ dàng bỏ qua cho nó. Trừ phi ngươi nói rõ ràng chuyện của Đường Lang kia, nếu không ta nhất định đánh con heo mập này tan thành tro bụi.
Không đợi Miêu Nghị trả lời chắc chắn, bảo giản lại lóe lên hồng quang lần nữa, chuẩn bị đập chết Hắc Thán.
- Ta nói!
Không kịp nghĩ nhiều, Miêu Nghị vội vàng đưa tay ngăn cản.
Bảo giản vẫn lơ lửng giữa không trung đợi lệnh, lão nhân dơ dáy quát lớn:
- Nói mau!
Miêu Nghị thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, rõ ràng là khác nhau như trời vực.
Một có thể bay trên trời, một chạy dưới đất, khác biệt không lớn mới lạ.
Không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía, làm bộ vẫy vẫy tay, dùng ý niệm sai khiến, lập tức có hai mươi con ‘tiểu tử’ từ bốn phương tám hướng bay tới. Hắn vẫn còn giữ lại một số ‘tiểu tử’ không mang ra, vạn nhất có chuyện gì vẫn còn đường sống cho số ‘tiểu tử’ còn lại.
Lão nhân dơ dáy đang vuốt râu trợn to hai mắt, nhìn bọn ‘tiểu tử’ đang lơ lửng trước mặt không khỏi lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Thoạt nhìn cũng không có gì đặc thù, thật sự là những Đường Lang này đã làm cho Viên Khai Sơn nếm mùi đau khổ sao?
Miêu Nghị gật đầu một cái:
- Đúng vậy.
Lão nhân dơ dáy xòe rộng năm ngón tay, một con tiểu Đường Lang bị hút vào trong lòng bàn tay lão, giơ lên trước mặt quan sát tỉ mỉ.
Mí mắt Miêu Nghị không nhịn được giật giật, quay đầu lại liếc nhìn thi thể vượn già sau lưng phủ đầy sương lạnh. Thực lực Viên Thống Lĩnh còn hùng mạnh hơn cả lão nhân dơ dáy này, ngay cả y còn không chống nổi bọn ‘tiểu tử’, vậy lão nhân này…
Hắn quay đầu lại nhìn về phía lão nhân đang quan sát tiểu Đường Lang, thiên đường có lối lão không đi, địa ngục không cửa lão lại vào, lão già, đây là lão tự chuốc lấy…
Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới chuyện dùng bọn ‘tiểu tử’ đối phó lão nhân, chỉ là không có cách nào tiếp cận được lão. Hiện tại người ta chủ động đưa lên tới cửa, há có thể bỏ qua.
Miêu Nghị khẽ động ý niệm, tiểu Đường Lang trong lòng bàn tay lão nhân thình lình giơ đôi lưỡi hái nhỏ nhắn của nó đâm mạnh, đồng thời há miệng ra cắn vào lòng bàn tay lão.
Một cỗ khí tức âm hàn kinh khủng như lạc vào u minh nhanh chóng chui vào trong cơ thể, lão nhân run lên một cái, nhất thời kinh ngạc vạn phần nói:
- Giỏi thật, lại có thể phá được pháp lực phòng ngự của ta!
Tiểu Đường Lang trong nháy mắt từ lòng bàn tay lão bắn ra, bị một cỗ pháp lực kềm chế không thể loạn động. Tuy rằng vũ khí chân và miệng của nó có thể phá được pháp lực, nhưng thân thể lại không được.
Lão nhân đưa tay nắm lấy sau lưng của ‘tiểu tử’, gật đầu liên tục nói:
- Thứ tốt, thứ tốt, không trách tiểu tử ngươi dựa vào tu vi Bạch Liên tam phẩm dám đến Tinh Tú Hải, còn có thể một người một ngựa làm thịt trại chủ bảy mươi hai trại, thứ tốt...
Quả thật là khen không dứt miệng, hơn nữa ánh mắt tỏa sáng, lão đã ý thức được đám ‘tiểu tử’ này có giá trị cực lớn.