[Dịch] Phi Thiên

Chương 229 : Bắt được rồi (Hạ)

Ngày đăng: 04:08 21/08/19

Viên Chính Côn vừa mới ngăn cản được một thương, long câu của y đã phát ra một tràng tiếng hí dài ngã gục xuống đất, bị một đạo hàn quang đánh gục, Viên Chính Côn nhanh chóng bay ra phía sau. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nhân mã vật cỡi Trường Phong động bị đánh gục, mọi người rối rít lui về phía sau, vây xung quanh Trường Phong động chủ. Mà sáu người đeo mặt nạ đã vung thương xếp thành một hàng ngang. - Rốt cục các ngươi là ai, vì sao nửa đêm tập kích Trường Phong động ta?! Trường Phong động chủ giận quát một tiếng. Ai ngờ tu sĩ cầm đầu cầm ngọc điệp trong tay quét nhìn mọi người, sau đó đưa tay chỉ về phía ba người Viên Chính Côn, phát ra giọng khàn khàn nói: - Chính là ba người bọn họ! Giao chúng ra đây, tha cho các ngươi không chết, nếu không giết không tha! Năm kỵ sĩ hai bên tả hữu y lập tức xông lên, lao thẳng tới ba người. Ba người Viên Chính Côn cả kinh, tựa hồ trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì. Tại sao chỉ nhắm vào ba người bọn họ? Ba người bọn họ có cừu oán với ai tựa hồ đã không cần suy nghĩ nhiều, mơ hồ đoán được thân phận người tới. - Chạy! Viên Chính Côn kinh hô một tiếng, cùng Lý Tín, Tôn Kiều Kiều lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng có thể chạy qua tốc độ long câu sao? Sau lưng tiếng xé gió lướt tới, ba người nhanh chóng hươi thương chống đỡ. Ba tiếng binh vang dội, vũ khí trong tay ba người Viên Chính Côn không phải là bị hất ra chính là bị đánh bay. Ngay sau đó vang lên mấy tiếng bình bình, ba người cũng bị năm thớt long câu trận hình mũi đao nhọn vọt tới đụng phải bay ngược ra, đây chính là kết quả mất đi ưu thế long câu. Tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám hứng chịu một cú húc của long câu, hà huống là bọn họ. Lực húc của long câu hết sức kinh người, thanh âm xương cốt gãy lìa của ba người vang lên răng rắc trong đêm, phun ra từng suối máu tuôn trào. Năm người ngồi long câu đuổi theo, vung thương ra đâm xuyên thấu bụng ba người, sau đó hất mạnh vứt ba người lăn lông lốc trên mặt đất. Ba người ngã xuống đất phun máu kêu thảm thiết, năm kỵ sĩ kia lại nhanh chóng quay đầu tới, ba người bị dọa sợ đến hồn phi phách tán ôm bụng chảy máu phát ra tiếng kêu sợ hãi: - Hàng! Hàng!... Năm kỵ sĩ tới đây cũng không để ý tới bọn họ đầu hàng, trường thương trong tay đâm ra một trận, khiến cho năng lực phản kháng của ba người hoàn toàn biến mất. Ba thân xác tàn phế đang rên rỉ thảm thiết bị ba kỵ sĩ kia mang đi rất nhanh. Người cầm đầu tóc tai bù xù đeo mặt nạ ngửa mặt lên trời dưới đêm tuyết phát ra một tiếng thét dài, phát ra tín hiệu đắc thủ cho bốn người bảo vệ bốn phương hướng dãy núi dự phòng có kẻ đào tẩu chạy thục mạng. Ngay sau đó giục long câu nhanh chóng quay đầu đi, năm kỵ sĩ sau lưng vội vàng đuổi theo. Quả nhiên bọn họ tuân thủ cam kết, không động thủ với những người khác. Mà mọi người Trường Phong động bị người bịt mặt cầm đầu hù dọa, không còn ai dám tiếp tục động thủ, bởi vì đối phương thật sự có năng lực giết bọn họ không tha. Huống chi hai phủ đều biết ân oán giữa Hùng Khiếu và Miêu Nghị, sau khi ba người Viên Chính Côn được phân tới làm thủ hạ của mình, Trường Phong động chủ đã mơ hồ lo lắng tên điên Miêu Nghị kia sẽ đến trả thù. Thử hỏi ngay cả Hùng Khiếu Miêu Nghị cũng dám đối nghịch, còn sợ một Trường Phong động sao? - Quả nhiên... Trường Phong động chủ nghiến răng nghiến lợi nói: - Không cần phải nói, nhất định là tên điên Miêu Nghị kia làm chuyện tốt, nghe nói Đông Lai động hắn chiêu thu hai mươi tên cao thủ. Hôm nay lại dùng bọn họ tấn công Trường Phong động chúng ta, thật là ghê tởm! Bên cạnh lập tức có người hỏi: - Động chủ, có cần đuổi theo hay không? Trường Phong động chủ quay đầu lại phun nước bọt vào mặt kẻ ấy: - Đuổi gì mà đuổi, chúng ta không còn vật cỡi, lấy cái gì đuổi? Cho dù là đuổi kịp, ngươi cho rằng chúng không dám giết người diệt khẩu hay sao? Chuyện như vậy chúng ta không chọc nổi, để cho sơn chủ xử lý đi! Đêm khuya trong rừng tuyết mười kỵ sĩ vừa gặp nhau, sau khi Lại Vũ Hàm kiểm tra xác nhận ba người Viên Chính Côn đang kêu gào rên rỉ, vung tay lên: - Đi! Mười kỵ sĩ lập tức rầm rập lao đi. ----------- Chiều hôm sau, mười kỵ sĩ vượt núi băng đèo một mạch rốt cục đã về tới Đông Lai động. Lại Vũ Hàm nhảy xuống long câu nhanh chóng lướt tới bên ngoài nhà gỗ của động chủ, vừa đúng lúc chạm mặt Miêu đại động chủ đang tu luyện nghe được động tĩnh thu công ra ngoài. Miêu Nghị ra khỏi cửa nheo mắt nhìn chân núi, cười lạnh hỏi: - Làm xong chưa? - May mắn không làm nhục mạng, đã bắt được. Lại Vũ Hàm ôm quyền phục mệnh, vừa nói vừa đi theo sau lưng Miêu Nghị xuống chân núi. - Có thuận lợi chăng? - Rất thuận lợi. - Không có giết những người khác ở Trường Phong động chứ? - Không có, y theo động chủ căn dặn. Chẳng qua chỉ đả thương bọn họ, cũng không giết một người nào. - Làm rất tốt, bất quá tiện nghi cho cẩu tặc Hùng Khiếu kia, ta chờ y đến tìm ta gây phiền phức! Miêu Nghị cười đến méo cả miệng. Dưới tay có nhân mã nghe lệnh làm việc, không cần mình tự thân xuất mã đi mạo hiểm, cảm giác này thật là thoải mái. Vốn theo tính tình của hắn, vẫn hận không thể giết sạch đám thủ hạ Hùng Khiếu, để cho y nếm thử mùi vị một sơn chủ trắng tay. Nhưng làm như vậy là không thực tế, cho dù là giết người diệt khẩu làm sạch sẽ, nhưng nếu thật sự giết sạch nhân mã của Hùng Khiếu, đó không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn Nam Tuyên phủ sẽ tra xét cho ra lẽ. Đến lúc đó truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ Dương Khánh cũng sẽ không thể nào cứu được Miêu Nghị. Bất quá nếu ban đầu Hùng Khiếu có thể làm một, bây giờ Miêu Nghị có thể làm mười. Không phải là Hùng Khiếu ngươi từng phái thuộc hạ che mặt tới giết ta, chết cũng không thừa nhận sao? Hôm nay lão tử cũng phái người ra bịt mặt tới chỗ ngươi chơi đùa một chút, không giết những người khác, chỉ bắt ba người Viên Chính Côn. Chính là muốn để cho Hùng Khiếu ngươi biết là ta làm, đến lúc đó lão tử cũng thà chết không thừa nhận, ngươi không có chứng cứ làm sao có thể làm khó dễ được ta? Chẳng lẽ còn có thể đổ hết lên đầu ta sao?! Nhớ trước kia Dương Khánh bảo Thanh Mai tới chuyển lời cho Miêu Nghị, nếu có một ngày Miêu Nghị hắn có thể thay thế địa vị của Hùng Khiếu ở Nam Tuyên phủ, Dương Khánh sẽ cho hắn chiếm địa bàn của Hùng Khiếu. Miêu Nghị chỉ hận tu vi mình hơi thấp, nhân mã trên tay cũng không đủ, căn cơ yếu kém, không đủ để trấn giữ địa bàn Hùng Khiếu. Lui một bước mà nói, cũng không thể nào để cho một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm làm sơn chủ, làm động chủ đã coi như là miễn cưỡng. Nếu không phải như vậy, chắc chắn Miêu Nghị hắn không nói hai lời dẫn dắt nhân mã quang minh chính đại đi cướp địa bàn, giết chết tên súc sinh Hùng Khiếu kia. Thật sự hắn rất muốn giết chết Hùng Khiếu, bất quá lại không tiện trắng trợn không kiêng nể khơi mào phân tranh nội bộ Nam Tuyên phủ. Cũng có thể khơi mào phân tranh, mấu chốt là phải thu thập được, tỷ như sau khi giết chết Hùng Khiếu có thể lập tức khống chế lại địa bàn Hùng Khiếu.