[Dịch] Phi Thiên

Chương 238 : Tai bay vạ gió (Hạ)

Ngày đăng: 04:08 21/08/19

Tô Bưu đã chết, thành viên Quy Nghĩa sơn bị nhân mã Đông Lai động đánh cho tan tác lập tức luống cuống, đám động chủ may mắn còn sống lập tức phất tay hô to: - Rút lui! Trăm người tới tấn công chỗ này, chỉ còn lại có hơn ba mươi người hoảng hốt chạy thục mạng. Trong lòng đám người bỏ chạy vô cùng bi phẫn, nhất định là trúng kế, nếu không vỏn vẹn nhân mã của một Đông Lai động làm sao hung hãn như vậy!? Ngay cả một tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm trở xuống cũng không thấy được, hơn trăm người cơ hồ đối chiến với hai mươi tên cao thủ cấp bậc động chủ thậm chí là sơn chủ. Sức chiến đấu của đối phương vô cùng hung hãn, có thể lấy ít địch nhiều, ngay cả sơn chủ tu vi Thanh Liên nhị phẩm cũng phải chết, trận chiến này đánh thế nào được nữa?! Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía một lượt thấy không còn ai sống, lập tức điều khiển Hắc Thán phóng nhanh tới, nhờ vào cước lực nhanh chóng của nó chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp tên địch chạy sau cùng, áp sát đâm một thương vào long câu đối phương, lập tức người nọ ngã lăn xuống đất. Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm hai bên vọt tới cách không vung thương, pháp lực vô hình giống như thực chất đánh cho người nọ phun máu, lăn lộn giãy giụa dưới đất. Thương trong tay Miêu Nghị gác ngang, ngăn cản người sau lưng tiếp tục đuổi giết. Bây giờ chưa hiểu địch tình, dường như đám người tới tập kích này không phải là phe Hùng Khiếu, trước hết phải tìm hiểu tình huống rõ ràng, tránh cho trúng mai phục. Hắc Thán chở hắn từ từ tiến lên, đưa Nghịch Lân thương ra hất bay khăn che mặt đối phương, người nọ lập tức cầu xin tha thứ: - Hàng! Hàng! Ta bằng lòng hàng! Mũi thương ba cạnh sắc bén điểm vào ngực đối phương, Miêu Nghị hừ lạnh nói: - Các ngươi là ai, vì sao dám xâm phạm Đông Lai động ta, nói! Nếu có nửa câu nói dối, bản động chủ sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này. - Quy Nghĩa sơn, chúng ta là người của Quy Nghĩa sơn. Người nọ chỉ về phía Tô Bưu bị giết chết, nơm nớp lo sợ nói: - Đó là sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu, ta nói toàn là lời thật, cầu xin động chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta! Y thật sự bị tên động chủ này dọa sợ mất mật, đối phương có thể nói là binh cường mã tráng, chừng hai mươi người đã có thể đánh bại nhân mã của cả một sơn phe mình. Đây là một động sao, hay là sớm có sắp xếp? - Quy Nghĩa sơn ư? Miêu Nghị nhướng mày, Quy Nghĩa sơn ở giáp vách, làm sao hắn không biết: - Các ngươi là người của Vạn Hưng phủ ư? - Dạ dạ dạ, đúng vậy. Tên tu sĩ dưới đất miệng trào máu gật đầu liên tục. Bọn Nguyên Phương ngơ ngác nhìn nhau, người của Vạn Hưng phủ thật đúng là gan lớn tày trời, muốn khơi mào tranh chấp giữa hai điện ư?! Miêu Nghị cũng có vẻ kỳ quái hỏi: - Vì sao đánh lén Đông Lai động ta? - Tiểu nhân không biết tình huống cụ thể. Người nọ lắc đầu một cái nói: - Chỉ biết sơn chủ truyền lời cho chúng ta, nếu như bất cứ kẻ nào có thể bắt được hoặc giết chết sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi sẽ có trọng thưởng! - Tần Vi Vi? Miêu Nghị sửng sốt. Bất quá rất nhanh hắn đã hiểu nguyên nhân, đây là Vạn Hưng phủ muốn tìm Dương Khánh báo thù. Người ta không dám xâm nhập Nam Tuyên phủ sợ để lộ sơ hở sẽ gặp phiền phức, vất vả lắm mới do thám được Tần Vi Vi tới Đông Lai động, cảm thấy có thể nhanh chóng qua lại một chuyến bắt lấy nàng. Bằng vào nhân mã của Đông Lai động dĩ nhiên là không ngăn được, đến lúc đó quét dọn sạch sẽ là có thể nghênh ngang mà đi, tương đương với tát vào mặt Dương Khánh một cái thật mạnh. Đối phương cũng không coi Đông Lai động ra gì, cũng không biết Miêu Nghị có được binh cường mã tráng, kết quả đá vào vách sắt. Chẳng những không thể giải quyết được Tần Vi Vi, ngược lại bị Đông Lai động giết chết sơn chủ Quy Nghĩa sơn. Con bà nó, quả nhiên tiện nhân kia tương khắc ngày tháng năm giờ sinh với lão tử. Nàng đi hết sức nhẹ nhàng thoải mái, mang tới tai bay vạ gió cho Đông Lai động của lão tử. Miêu Nghị than thở liên hồi, cảm thấy Đông Lai động mình vô tình giúp Tần Vi Vi thoát khỏi một tai kiếp, mình làm chức động chủ này vô cùng xứng đáng, trở về phải tìm Dương Khánh đòi ban thưởng… Hắn lại hỏi tên tu sĩ đầu hàng kia mấy câu, ngoại trừ biết được địa phương tiếp giáp Đông Lai động còn có nhân mã Quy Nghĩa sơn tiếp ứng ra, cũng không còn tin tức nào có giá trị. Tên này chỉ là tiểu tốt, cũng không có cách nào biết được cấp trên còn có hành động gì kế tiếp, Miêu Nghị không lãng phí thời gian nữa, quay đầu lại nói: - Cho người canh chừng y cẩn thận, giữ lại tính mạng y còn chỗ hữu dụng. Nguyên Phương, phái hai người đi tìm hiểu tin tức bên Quy Nghĩa sơn. Nguyên Phương lập tức chỉ hai tên Bạch Liên ngũ phẩm tu sĩ. Ngay sau đó nhanh chóng quét dọn chiến trường, kiểm tra lại Miêu Nghị mới phát hiện bên mình cũng tổn thất một tên tu sĩ Bạch Liên lục phẩm và hai tên Bạch Liên ngũ phẩm. Một trận chiến chết ba mạng, còn có một số người bị thương khiến cho hắn hết sức đau lòng, hắn vẫn cảm thấy nhân thủ trong tay mình vốn cũng không nhiều. Nhưng điều này cũng không có biện pháp, nhân thủ đối phương vây công quá đông, trong đó không thiếu động chủ các loại, bị vây công chết là chuyện khó tránh khỏi. Kẻ tu hành trong thế giới này sống dưới quy tắc trò chơi do Lục Thánh định ra, vì ích lợi chém giết tranh đoạt không ngừng. Mọi người đã từng thấy sinh sinh tử tử mãi thành quen, cũng không mấy bi thương, cái gọi là an bài hậu sự cũng bất quá là chôn. Bất quá tâm trạng của mọi người tựa hồ cũng rất tốt, ai nấy tập trung vào đồ trong tay Miêu Nghị với ánh mắt nóng bỏng, chỉ riêng nhẫn trữ vật đã có bảy chiếc, trong đó hai chiếc là của Tô Bưu. Quan trọng nhất là Nguyện Lực Châu, phải biết rằng thời gian nộp Nguyện Lực Châu lên chưa bao lâu, Nguyện Lực Châu phát xuống cũng không được bao nhiêu. Hiện tại giết chết được hơn sáu mươi tên địch, có sơn chủ, có động chủ, tập trung lại Nguyện Lực Châu có thể tưởng tượng được nhiều tới mức nào. Miêu Nghị cầm nhẫn trữ vật sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu kiểm tra qua, lập tức khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười tươi. Hắn nuôi đám đệ tử Lam Ngọc môn này, trước đây không lâu mới chi ra mười lăm vạn hai ngàn kim tinh và một trăm ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Kết quả trong nhẫn trữ vật Tô Bưu có một trăm năm mươi sáu viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tinh tệ đổi thành kim tinh cũng có có chừng bốn mươi vạn. Ngoài ra còn có hai viên yêu đan nhất phẩm cùng mấy viên yêu đan không nhập phẩm, không biết có phải là chuẩn bị luyện chế pháp bảo hay không, những thứ linh tinh khác tạm thời chưa rảnh kiểm tra kỹ. Tóm lại tính sơ sơ, đồ lấy được của Tô Bưu ngoại trừ đã đền bù được tổn thất của Miêu Nghị chi ra nuôi đệ tử Lam Ngọc môn, còn dư lại một khoản cho hắn. Miêu Nghị suy nghĩ, xem ra binh cường mã tráng cũng không chỉ là tiêu hao, chỉ cần thường đánh trận, đánh thắng càng nhiều càng tốt, dường như là một con đường phát tài, có lẽ an toàn hơn đi Tinh Tú Hải mạo hiểm không ít.