[Dịch] Phi Thiên
Chương 298 : Muốn đi xa (Thượng)
Ngày đăng: 04:08 21/08/19
Miêu Nghị cho là khoảng cách khá xa, bọn Hoắc Lăng Tiêu bên trong đình không nghe được động tĩnh bên ngoài. Thế nhưng hắn đã đánh giá quá thấp tu vi của hai người, động tĩnh bên ngoài cũng không giấu được tai mắt hai người, bọn họ đã biết rất rõ ràng tình huống vừa xảy ra bên ngoài.
Bất quá hai người cũng không vạch trần chuyện này, vẫn cười nói như cũ, nhưng cũng không ở lại lâu.
Tầng lớp của hai bên chênh lệch quá xa, cũng không có quá nhiều tiếng nói chung, ở lâu khó chịu.
Lúc hai người cáo từ, Hoắc Lăng Tiêu chủ động nhắc tới chuyện rượu, Miêu Nghị lập tức tặng cho mỗi người mười vò để tỏ lòng thành.
Chỉ tặng hai người hai mươi vò quỳnh tương ngọc dịch, cũng không phải là Miêu Nghị hẹp hòi, cũng không phải xem thường vị Đại ca kết bái này, mà hắn cho là không cần thiết cư xử quá tốt.
Rốt cục hắn cũng đã nhìn ra, cho dù là mình nhiệt tình chiêu đãi như thế nào đi nữa, lời nói cử chỉ của hai vị này vẫn mơ hồ lộ ra vẻ kiêu căng. Hiển nhiên là không muốn thật sự thân cận với Miêu Nghị hắn, thủy chung duy trì khoảng cách nhất định, khó có thể chân chính lui tới, nói trắng ra là chính là xem thường hắn.
Miêu Nghị không hiểu hai người lấy ở đâu ra cảm giác ưu việt cao cao tại thượng như vậy, bởi vì Tiếu Ất Chủ là mã thừa Trấn Ất điện sao???
Nếu không phải như vậy, Miêu Nghị không ngại tặng hàng trăm hàng ngàn vò quỳnh tương ngọc dịch cho hai người.
Hai vị điện chủ mai danh ẩn tính cũng không vì vậy mà cho là Miêu Nghị hẹp hòi. Biết loại quỳnh tương ngọc dịch này khó được, hẳn Miêu Nghị có được trong tay cũng không nhiều, cho là người thường tìm được một vò đã hết sức khó khăn, Miêu Nghị có thể tặng một hơi hai mươi vò như vậy cũng đã là hào phóng.
Cho dù là hai người chê ít, bằng thân phận địa vị của hai người cũng sẽ không so đo tính toán loại chuyện như vậy làm mất mặt mình.
Bất kể như thế nào, người tới là khách, Miêu Nghị cho là mình đã làm đến nơi đến chốn, chẳng những nhiệt tình chiêu đãi vô cùng nể mặt, trước khi chia tay lại đích thân đưa hai người đến bên ngoài sơn môn, chắp tay đưa mắt nhìn theo hồi lâu.
Đợi đến khi hai người hoàn toàn biến mất ở trên sơn đạo, Miêu Nghị mới xoay người quay về.
Trở lại đình viện thấy Thiên nhi, Tuyết nhi dọn dẹp ở trong đình, Miêu Nghị đi vào bên trong căn dặn:
- Chuyện liên quan tới Yêu tiền bối, các ngươi coi như từ trước tới nay chưa từng nghe qua. Gặp Yêu tiền bối không được nhắc tới, hết thảy đối đãi như thường ngày.
- Dạ!
Hai nàng đáp ứng...
-----------
Trên sơn đạo, hai người cỡi long câu chạy song song, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng nói:
- Không trách hiền đệ ta đây trấn giữ Đông Lai động có thể hai lần ngăn cơn sóng dữ giúp Dương Khánh, thật sự có bản lãnh giải quyết chuyện, dứt khoát quả quyết, có dấu hiệu sát phạt quyết đoán. Chẳng qua là tầm nhìn và tu vi có hạn, nếu có thể có cơ hội trưởng thành sẽ không đơn giản!
Ô Mộng Lan à một tiếng hỏi:
- Làm sao biết được, chỉ vì chuyện hắn xử lý hai người của Trấn Hải sơn ư?
- Đó chỉ là một điểm.
Hoắc Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Chuyện nàng muốn biết không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào, ngược lại chúng ta cung cấp một chút tin tức hắn muốn biết, vòng tới vòng lui chỉ nhớ là được hắn nhiệt tình chiêu đãi, ăn ăn uống uống một bữa, sau đó đuổi chúng ta rời đi. Nàng không cảm thấy chỗ cao minh trong đó sao?
Ô Mộng Lan dần dần cau mày lại, sau khi suy tư một hồi bèn chậm rãi gật đầu:
- Làm mã thừa đích xác là đại tài tiểu dụng…
Chợt nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Lăng Tiêu hỏi:
- Hoắc đại điện chủ, ngươi chuẩn bị cất nhắc tên hiền đệ này ư?
Hoắc Lăng Tiêu cười không đáp, từ chối cho ý kiến...
-----------
- Tiểu tặc Miêu Nghị, dám phạm thượng làm loạn!
Hai tên tu sĩ tựa lưng vào nhau, râu tóc nhuốm máu, bị bảy tu sĩ Đông Lai động vây vào giữa, một người trong đó chỉ Miêu Nghị rống to, không chịu bó tay chịu trói.
Hai tên này lại tới Đông Lai động định tống tiền kiếm chác, đây đã là đợt thứ hai trong tháng này, cũng là người của Kiếm Ly tông, dường như người của Kiếm Ly tông đặc biệt phách lối.
Mà hai tên này đã là lần thứ ba đi tới Đông Lai động trong những năm qua, hai lần trước ít nhiều gì cũng có thu hoạch, rốt cục lần này va đầu vào vách sắt, đây gọi là đi đêm có ngày gặp ma.
Miêu Nghị đứng trên bậc thềm ở cửa Đông Lai đại điện, mặt không đổi sắc xoay người vào bên trong đại điện.
Thiên nhi và Tuyết nhi cùng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần hai người bọn họ động thủ, nhanh chóng uốn người theo sau hắn rời đi.
Bảy tu sĩ vây quanh hai người lập tức đánh giết, mặc dù hai tên tu sĩ này đều có tu vi Bạch Liên lục phẩm nhưng bị vây giết trong lúc bất ngờ như vậy, ngay cả long câu cũng không kịp cỡi đã bị vây quanh, đối mặt nhân mã Đông Lai động như lang như hổ có thể tưởng tượng được.
Không thể lui được nữa, muốn tránh cũng không được, nháy mắt hai người bị trường thương đối phương đâm xuyên thân thể hất bay ra ngoài. Hai tu sĩ cỡi long câu bay vọt lên không, giữa không trung lóe lên hai đạo hào quang, hai dòng suối máu phun ra, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Nhìn hai cỗ tàn thi bị mang đi, Diêm Tu ở bên cạnh không khỏi cười khổ. Gần đây đã giết sáu người của Trấn Hải sơn rồi, Miêu Nghị thật sự là không sợ làm cho lớn chuyện, thật sự chỉ lo giết chẳng lo chôn, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu...
-----------
Nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn trong vòng hai tháng thình lình biến mất sáu người, một mực bặt vô âm tín, dĩ nhiên là phải điều tra kỹ.
Chuyện này trải qua tra xét, rất nhanh liền có người cung cấp tin tức, tựa hồ là sáu người này đi Đông Lai động, về phần đi làm gì, đa số người đều biết rõ ràng.
Dĩ nhiên cũng không cách nào xác nhận những người này là thật sự đi Đông Lai động hay không, Trấn Hải sơn đưa tin đến Đông Lai động hỏi thăm, Đông Lai động một mực phủ nhận, gần đây không thấy có người của Trấn Hải sơn tới, còn hỏi ngược lại xảy ra chuyện gì.
Sáu người đi cả sáu không trở về, một ít người muốn đi Đông Lai động kiếm chác lập tức suy nghĩ lại, mặc dù không biết sáu người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống này làm một ít người không dám loạn động nữa.
Bên trong lầu các, rốt cục Tần Vi Vi đã tổng hợp được một ít manh mối, tuy không thể xác nhận người mất tích đi Đông Lai động, nhưng đều chỉ về phía Đông Lai động.
Đông Lai động? Tần Vi Vi vịn bàn đứng lên, cau mày hỏi:
- Bọn họ đi Đông Lai động làm gì?
Hồng Miên đáp:
- Dĩ nhiên là đi kiếm chác chút ích lợi.
- Chuyện này là thế nào?
Tần Vi Vi lấy làm kỳ bèn hỏi.
Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau cười khổ, bởi vì trước nay vị đại tiểu thư này vẫn được phủ chủ Đại nhân bảo bọc, từ trên xuống dưới đều biết quan hệ nàng và Dương Khánh, chưa từng bị tống tiền như vậy bao giờ, cho nên không biết chuyện này cũng không đáng trách.
Lục Liễu bèn giải thích qua nguyên nhân trong đó, cuối cùng nói bổ sung:
- Thật ra thì loại chuyện như vậy rất thường gặp, chỉ sợ ngay cả phủ chủ ít nhiều cũng phải đối phó người phía trên xuống làm tiền…