[Dịch] Phi Thiên

Chương 302 : Ngửa bài (Hạ)

Ngày đăng: 04:08 21/08/19

Lời còn chưa dứt nhưng ý nói rất rõ ràng, nếu nàng nói muốn làm bằng hữu với ta, vậy hãy giúp một tay cho bằng hữu đi. Thấy hắn chính miệng thừa nhận làm bằng hữu với mình, trong mắt Tần Vi Vi thoáng qua tia sáng kỳ dị, quần dài tuyết trắng từ trường án phía sau đứng lên lượn vòng ra, đi tới Miêu Nghị trước mặt giơ ngọc chưởng lên. Miêu Nghị ngạc nhiên đứng lên theo, không biết là có ý gì. - Bằng hữu! Tần Vi Vi nhắc nhở một tiếng. Miêu Nghị chợt hiểu, đây là nàng muốn vỗ tay thề ước với mình, xác nhận quan hệ bằng hữu. Muốn cầu cạnh người, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể không theo, Miêu Nghị có lúc hết sức thức thời, bất quá khi nhấc bàn tay lên vẫn do do dự dự, suy nghĩ làm như vậy có phải là tự đào hố nhảy xuống dưới hay không… Tần Vi Vi lại không do dự như hắn, thấy bàn tay hắn nâng lên, ngọc chưởng trắng nõn chủ động đánh ra, bốp một tiếng, coi như đã vỗ tay thề ước với Miêu Nghị, chuyện này đã định như vậy. Trong chớp nhoáng này, Tần Vi Vi ở trước mặt người ngoài luôn luôn tỏ vẻ lạnh lùng đột nhiên lộ ra hàm răng xinh đẹp, dịu dàng cười một tiếng. Nụ cười này sáng chói xinh đẹp đủ để làm cho lòng người rung động, làm Miêu Nghị trong nháy mắt sửng sốt, phát hiện nữ nhân này cười lên thật xinh đẹp, bình thường gương mặt dựng lên như vậy thật là đáng tiếc. Bất quá hắn cũng có thể hiểu được, đến địa vị như Tần Vi Vi không thể quá mức dịu hiền, bằng không sẽ tổn thương danh dự, nhất là nữ nhân, rất dễ dàng bị người coi thường, phải giữ vẻ nghiêm khắc trường kỳ mới có thể làm cho thủ hạ cảm thấy sợ. Thấy hắn ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Tần Vi Vi nghe tim mình run lên, cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ trong lòng, quay đầu lại nói với thị nữ thiếp thân mình: - Bắt đầu từ hôm nay Miêu Nghị là bằng hữu của ta, sau này hắn tới Trấn Hải sơn không cần thông báo, có thể trực tiếp tới tìm ta. - Dạ! Hai nàng song song tiến lên, khom người hành lễ: - Hồng Miên, Lục Liễu, ra mắt Miêu gia! Xưng hô trong nháy mắt liền thay đổi, hơn nữa còn cao hơn một bậc. Bất quá bỗng dưng được đưa lên cao như vậy, Miêu Nghị toát mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng chắp tay nói: - Đại cô cô tiểu cô cô không nên như vậy. Trong lòng cũng đang lẩm bẩm, nữ nhân này rốt cục đang giở trò quỷ gì… Hai nàng che miệng cười nói: - Miêu gia đã là bằng hữu sơn chủ, sau này lúc không có người ngoài, gọi chúng ta Hồng Miên Lục Liễu là được. - Không dám! Miêu Nghị chắp tay xấu hổ. Ai ngờ Tần Vi Vi lại nhìn hắn nghiêm trang nói: - Ngươi là vị bằng hữu đầu tiên của ta! - Ặc... Thuộc hạ vì được yêu mà sợ hãi! - Sau này lúc không có người ngoài chúng ta cũng không cần xưng hô cấp bậc trên dưới, như vậy quá xa lạ. ta gọi ngươi Miêu Nghị, ngươi cũng gọi tên ta, gọi ta... Vi Vi cũng được… Vừa nói ra lời này, Tần Vi Vi cũng không nhịn được gò má ửng hồng, thật may là mặt không đổi sắc đã quen, rất giỏi che giấu. Đây là chuyện gì vậy, gọi Vi Vi ư? Trời ơi, nàng tha cho ta đi! Miêu Nghị cơ mặt giật giật: - Thuộc hạ... Hiện tại hắn đã kiến thức cái gì gọi là độc, nhuyễn đao tuy mềm giết người còn ác độc hơn ngạnh đao cứng rắn. Trước kia còn cảm thấy nữ nhân này đầu óc tầm thường, nếu không nhờ may mắn có người cha tốt, e rằng… Bất quá hôm nay coi như là tâm phục khẩu phục. - Ta muốn nói lúc không có người ngoài, chúng ta là bằng hữu. có thể gọi tên nhau. Tần Vi Vi cải chính. Dáng vẻ Miêu Nghị như vừa nuốt chửng một con ruồi, không biết nói gì đáp lại. Bất quá chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là chuyện của mình, quan trọng chính là mình muốn cầu cạnh người, tức thì nhắm mắt nói: - Tần... Tần Vi Vi, vậy chuyện của ta... Vừa gọi tên nữ nhân này, Miêu Nghị lập tức cảm thấy không được tự nhiên, dường như mình có ý đồ gì với nàng vậy. Đừng nói chính hắn, ngay cả Hồng Miên Lục Liễu cũng lộ vẻ cổ quái, dường như đang cố gắng nhịn cười. Tần Vi Vi cũng nghe không được tự nhiên, cảm giác tên mình như là hòn đá cứng bay ra từ miệng Miêu Nghị. Nhưng tâm trạng nàng cũng vô cùng rạo rực, đá cứng rơi huống hồ cũng gây ra muôn ngàn gợn sóng, tự nhiên rạo rực. - Nếu ngươi không bằng lòng thì thôi, nếu đổi ý có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta hết sức giúp ngươi giải quyết. Tần đại sơn chủ đối với bằng hữu đầy nghĩa khí, ánh mắt nhìn về phía bằng hữu lấp lóe tinh quang. Miêu Nghị như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng thì bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, muốn suy đoán thử xem hôm nay đối phương diễn trò này là có ý gì. Trong đầu thoáng qua các loại ý niệm trong nháy mắt, suy nghĩ đủ loại khả năng, thậm chí nghĩ tới không phải là nữ nhân này thích lão tử chứ? Bất quá rất nhanh ý niệm này bị hắn loại bỏ. Hắn vốn xuất thân là một cô nhi, chỉ là một tên đồ tể đầu đường xó chợ toàn thân dính đầy mỡ heo. Từ nhỏ đến lớn, từ trước tới nay không có nữ nhân nào thích hắn, có mấy thiếu nữ lại thích tên đồ tể toàn thân dính đầy mỡ heo dơ dáy bẩn thỉu?! Có mấy gia đình chiêu con rể xuất thân cô nhi không có chỗ dựa, còn thêm hai đứa em phải nuôi?! Từ nhỏ đến lớn không có nữ nhân nào thích hắn, chỉ có hắn thầm thích người khác. Thầm thích nữ nhi lão Lý điếm đậu hủ, cầu hôn với người ta ngay cả bà mai cũng bị đánh đuổi ra ngoài. Lúc bày hàng bán thịt ngoài đường, thấy cô nương xinh đẹp, hắn cũng nhìn chằm chằm khao khát, thế nhưng cô nương nhà người ta không muốn tới gần hàng thịt dơ dáy hôi hám, toàn là đi vòng tránh xa hắn. Lúc ở cổ thành nhìn lên Hồng Trần Tiên Tử từ trên trời giáng xuống, dung nhan tuyệt xuất trần thoát tục thế kia có thể nói làm hắn trong nháy mắt tim đập thình thịch, trong nháy mắt khắc cốt ghi tâm. Thế nhưng ánh mắt người ta cũng chỉ thờ ơ quét qua người hắn một chút, coi hắn như con kiến, không thèm để ý tới hắn chút nào, làm sao có chuyện thích hắn, trong suy nghĩ của hắn nàng chính là tiên nữ hết sức cao xa mà mình không thể nào với tới. Mặc dù lão Bạch đã từng vân đạm phong khinh nói cho hắn biết, ‘Rượu ngon giai nhân lúc nào cũng chờ sẵn, chỉ sợ lòng ai không biết tiến thủ, giậm chân tại chỗ không tiến lên. Nếu có hồng nhan không già, vậy sẽ đợi tới ngày ai kia làm mưa làm gió, sao lại có chuyện xa không thể với?’ Lúc ấy lời nói này đối với hắn có thể nói là chấn điếc tai, tiếng đại hồng chung bất quá cũng chỉ như vậy. Nhưng cũng không sửa đổi được một sự thật, đúng là không có nữ nhân nào thích hắn, cảnh giới lão Bạch nói đó là đứng trên đỉnh phong, dùng thực lực chinh phục hết thảy. Nếu nói có, có lẽ Thiên nhi và Tuyết nhi có thể coi như hợp, nhưng ai cũng biết rằng chuyện này lại khác. Cho nên đối với Miêu Nghị sớm đã thành thói quen, thiếu ái tình đã quen, làm sao có nữ nhân thích mình. Về phần Tần Vi Vi, hắn cho là lại càng không thể nào, Tần Vi Vi cao cao tại thượng, Tần Vi Vi chán ghét hắn, hắn vẫn nhớ, hắn cho đó là cảm giác chán ghét xem thường, bởi vì thân phận bối cảnh người ta.