[Dịch] Phi Thiên

Chương 313 : Hồng trưởng lão tịch mịch (Hạ)

Ngày đăng: 04:08 21/08/19

- Dạ! Tên đệ tử Thanh Liên tứ phẩm gọi Điền Thanh Phong kia chắp tay lĩnh mệnh. Rất nhanh, Đồng Nhân Mỹ dẫn đám người này tới gặp Miêu Nghị, giới thiệu với hắn. Đội hình hộ tống như vậy có thực lực còn hùng mạnh hơn Đông Lai động của Miêu Nghị rất nhiều, làm hắn cực kỳ hài lòng. Hơn hai mươi người mới vừa cỡi long câu, Hồng Trường Hải nghe được động tĩnh không biết từ đâu nhanh chóng chạy đến, ngăn trước mặt Hắc Thán gấp giọng nói: - Đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy, ngày mai có thể về được chăng? Lão còn đang ám chỉ ngày mai trước khi mặt trời xuống núi mình sẽ trả lời cho Miêu Nghị. - Hồng trưởng lão, ta không có thời gian đợi đến mặt trời xuống núi ngày mai, tránh ra cho ta! Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên người Hắc Thán lạnh lùng ném ra một câu nói, giống như một gậy giáng thẳng vào đầu, không tỏ ra khách sáo chút nào, làm Hồng Trường Hải ngây người tại chỗ, lạnh toát trong lòng. Khiển trách Hồng Trường Hải không nể mặt như vậy ngay trước mặt chúng đệ tử Lam Ngọc môn, đã làm cho đệ tử Lam Ngọc môn đi theo phải kinh hãi trong lòng. Cộng thêm giọng điệu toát ra khí thế cấp trên của hắn khiến cho không ít người dẹp bỏ khinh thường. Dù sao trong đó có không ít người tu vi còn cao hơn Miêu Nghị, không tránh được có điều khinh thường. Bây giờ phát hiện người ta ngay cả trưởng lão Lam Ngọc môn cũng không coi ra gì, giống như đang dạy dỗ con cháu, đương nhiên bọn họ càng cảm thấy coi trọng Miêu Nghị hơn. Thế nhưng đây chính là hiệu quả Miêu Nghị muốn cố ý tạo ra. Cũng đừng trách Miêu Nghị đối xử với Hồng Trường Hải như vậy, chuyến đi này đường xá xa xôi, nếu dẫn theo một đám người không nghe hiệu lệnh lên đường, khoan nói có nguy hiểm gì, chắc chắn cũng hết sức nhức đầu. Lúc này Hồng Trường Hải chạy đến, vừa hay cho Miêu Nghị mang lão ra lập uy. Có những khi thành công không chỉ là đạp lên vai mà còn là đạp lên thi thể người khác, không có chỗ cho lòng nhân từ! - Sư huynh, ngươi làm gì vậy, vì sao cản trở Đại nhân? Đồng Nhân Mỹ bên cạnh tiến lên, kéo Hồng Trường Hải đang sững người tại chỗ tránh đường. Dưới ánh trăng như thác nước, Miêu Nghị lạnh lùng nhìn về phía trước, Hắc Thán thình lình xông nhanh tới, hai mươi kỵ sĩ sau lưng hắn lập tức cấp tốc chạy theo. Đồng Nhân Mỹ đưa mắt nhìn theo một lúc, sau đó quay đầu nhìn lại Hồng Trường Hải thất hồn lạc phách tịch mịch cô đơn, không khỏi than thở với Chiêm Lập Tùng cùng Đường Việt hai bên tả hữu: - Người này rất có thủ đoạn, là mẫu người của thành công! ----------- Hai mươi mốt kỵ sĩ đạp ánh trăng vượt núi băng đèo. Hai tu sĩ Lam Ngọc môn từng có kinh nghiệm đi xa lại thêm quen đường chạy trước, Miêu Nghị tụt lại phía sau, sau nữa là mười tám người còn lại chạy sát. Từ đêm trăng chạy đến trời sáng, chạy như vậy một mạch không ngừng. Năm ngày sau, đội nhân mã này đã chạy ra khỏi cảnh nội Trấn Ất điện, tìm một sơn cốc có suối nước nghỉ ngơi. Bọn họ ngồi trên long câu dong ruổi mấy ngày không nghỉ ngơi cũng không sao cả, mấu chốt là long câu không chịu nổi. Năm ngày liên tục bôn ba không ngừng, dù sao long câu cũng là tấm thân xương thịt, cho dù là có thiên phú dị bẩm cũng cần nghỉ ngơi và hồi phục. Long câu buông lỏng nghỉ ngơi, ăn, uống nước bên dòng suối, Hắc Thán vẫy đuôi chạy xuống suối bắt cá ăn, chỉ có nó không cảm thấy mệt mỏi. Miêu Nghị khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá lớn ở bên dòng suối, đệ tử Lam Ngọc môn chia ra một nửa đi xung quanh cảnh giới. Trước khi đi bọn họ đã được dặn dò kỹ lưỡng, chuyến này bảo vệ Miêu Nghị an toàn là nhiệm vụ hàng đầu. Lần này nghỉ ngơi hết một ngày, thời gian quá ngắn long câu cũng không khôi phục được thể lực. Ngày hôm sau trời sáng, đoàn người lại lên đường, mấy ngày sau, rốt cục chạy ra khỏi cảnh nội Thìn lộ. Tiến vào cảnh nội Thân lộ chưa đầy hai ngày, bị một con sông lớn sóng trắng xóa vắt ngang cản đường, gần như không thấy được bờ bên kia. Miêu Nghị là lần đầu tiên thấy con sông rộng như vậy, đứng lại quan sát. Mọi người trao đổi một hồi, đang muốn xuống để cho long câu bơi qua, còn người thì lăng ba phi độ, ai ngờ dọc theo bờ sông thình lình xuất hiện một đội long câu ầm ầm chạy tới. Chỉ có chừng mười người, ai nấy lăm lăm vũ khí trong tay, mắt hổ lom lom quan sát bọn Miêu Nghị, một người cầm đầu bước ra khỏi hàng chỉ bọn họ quát hỏi: - Các ngươi là ai, vì sao lại quanh quẩn ở nơi này? Miêu Nghị vừa nhìn chiến trận đối phương, đoán chừng cũng là nhân mã một động, tức thì cỡi Hắc Thán đi ra trả lời: - Thìn lộ Đông Lai động phụng mệnh đi làm việc, chẳng hay bằng hữu là lộ nhân mã nơi nào? - Có gì chứng minh không? Đối phương lại hỏi. Miêu Nghị lấy ra một miếng ngọc điệp bổ nhiệm ném tới, đây là ngọc điệp bổ nhiệm lúc hắn đảm nhiệm động chủ Đông Lai động, không biết nguyên nhân gì Tần Vi Vi không tìm hắn thu hồi, tự nhiên Diêm Tu sẽ không mở miệng hỏi, hôm nay bất ngờ phát huy tác dụng. Sau khi đối phương nhận lấy xem qua, xác nhận thân phận Miêu Nghị, tên cầm đầu bèn phất tay để cho thủ hạ buông lỏng cảnh giác, tiến lên giao lưu với bọn Miêu Nghị. Vừa giao thiệp đã ấn chứng suy đoán của Miêu Nghị, đối phương chính là nhân mã động phủ trấn thủ bản địa, động chủ họ Triệu. Hai người cấp bậc ngang nhau, cũng là động chủ, không phân trên dưới, hai bên khách sáo cười nói mấy câu. - Triệu huynh mang theo nhân mã dưới quyền định đi nơi nào? - Không đi đâu cả, chỉ tuần tra ở lãnh địa. - Triệu động chủ tận trung chức thủ như vậy, làm cho mỗ cảm thấy xấu hổ… - Miêu huynh không hiểu… Triệu động chủ lắc đầu một cái, đại khái nói ra tiền nhân hậu quả. Sở dĩ y đích thân lãnh đội tuần tra là vì thời gian gần đây trong khu vực này xuất hiện một toán phỉ tu thoạt ẩn thoạt hiện, đặc biệt đánh cướp tu sĩ lui tới. Tháng trước lại đánh cướp phu nhân một vị phủ chủ trong địa bàn bản điện, không chỉ cướp đồ mà còn giết chết phu nhân và tùy tùng. Phủ chủ tức giận, toàn phủ từ trên xuống dưới dốc hết trọn ổ mà ra, truy lùng càn quét. Thế nhưng truy quét ở chỗ này, đám phỉ tu kia lại chạy tới địa phương khác gây án, chỗ này một vụ, chỗ kia một vụ, làm người ta khó lòng phòng bị, thậm chí cuối cùng kinh động tới điện chủ, mười phủ liên thủ hành động, có rất nhiều nhân mã đang truy tìm khắp nơi. Miêu Nghị vừa nghe liền cảm thấy có chỗ ly kỳ, bèn dò hỏi: - Không ngờ rằng còn có kẻ lớn gan như vậy, dám đối nghịch với quan phương, rốt cục có biết được lai lịch của toán phỉ tu kia chăng? Triệu động chủ dang rộng hai tay: - Nếu biết được lai lịch của chúng thì quá dễ, chỉ vì không biết lai lịch nên mới mò mẫm tìm kiếm như vậy. Không nói chuyện này nữa, gần đây bị chơi đùa không cách nào an tâm tu luyện, thật là phiền, xin hỏi Miêu động chủ định đi đâu? - Quá cảnh quý địa, đi tới Tý lộ làm việc. - Vậy đường còn rất dài, Miêu huynh từ xa tới địa bàn của ta, không ngại tới động phủ ta tạm nghỉ, để cho Triệu mỗ có thể tận tình địa chủ.