[Dịch] Phi Thiên
Chương 3160 : Bên ngoài không trọng yếu (1)
Ngày đăng: 04:39 21/08/19
Ánh mắt của Miêu Nghị có chút tà ác, nhìn bóng dáng của Nguyên Công rời đi, dẫn mấy người đi nhanh vào trong phủ.
Một hàng đi vào bên trong, chiến giáp trên người của Miêu Nghị nhìn vô cùng lóa mắt. Ánh mắt một nhóm nữ quyến đang chờ đợi cũng tỏa sáng, nhìn chăm chú thân hình của Miêu Nghị, chiến giáp đại tướng a! Chẳng lẽ đại đô đốc gọi thật là đô thống đại nhân!
- Đại nhân!
Sau khi một nhóm nữ quyến hành lễ, Từ Đường Nhiên kích động công bố tin vui với mọi người, giống như hắn được thăng chức đại đô đốc vậy.
Nhóm nữ quyến mặc dù rụt rè, vẻ mặt kinh bỉ cũng không che dấu được, tự nhiên hiểu được đạo lý nước lên thì thuyền lên. Một khi chờ vị đại đô đốc này đứng vững vàng, nam nhân nhà mình sớm hay muộn cũng thăng chức theo, vội chạy nhanh lên hành lễ:
- Tham kiến đại đô đốc!
Vân Tri Thu mỉm cười đứng nhìn Miêu Nghị, trong mắt cũng hiện lên thần sắc kiêu ngạo. Trong con ngươi Mộ Dung Tinh Hoa ở bên cạnh lóe lên kinh diễm, thật có thể nói là chuyện cũ rõ ràng trước mắt. Ai có thể nghĩ vị này có thể đi tới tình trạng ngày hôm nay, lúc trước bao nhiêu người đều nghĩ hắn đần độn không ngóc đầu lên nổi.
Miêu Nghị lại khiêm tốn một phen:
- Chỉ là hư chức mà thôi, hư chức mà thôi.
Sau lời khách sáo, hắn tiếp tục đi nhanh qua mọi người.
Vân Tri Thu phân phó Liễu Phi Hồng tiếp đón khách nhân, sau đó dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng đi.
Trở lại trong phòng, ba nữ nhân giúp Miêu Nghị cởi ra chiến giáp. Thay đổi kiện quần áo thoải mái, Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!
Còn chưa kịp chia sẻ niềm vui đã đuổi mình đi, Vân Tri Thu nhéo thịt bên hông hắn một chút, lại đá hắn một cước. Bất quá lại không dây dưa, biết hắn khẳng định có chuyện gì, chỉ xem thường một cái rồi dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi rời đi.
Phất tay thi pháp đóng cửa, Miêu Nghị ngồi bên cạnh bàn, tay sờ lên chiến giáp mới cởi ra đặt trên bàn, chỉ trầm mặc, lại lấy ra tinh linh liên hệ với Dương Khánh.
Vài bước đầu kế hoạch đã muốn thuận lợi thành công, cũng là trong kế hoạch hai người định ra, dễ dàng thực hiện.
Bước kế tiếp mới là bắt đầu của mấu chốt, hai người từng bước suy nghĩ thương nghị, chỉ một thương nghị mà trải qua cả buổi sáng.
Màn đêm buông xuống, Miêu Nghị mới đẩy cửa ra, cư nhiên không thấy được Vân Tri Thu ngồi ngoài sảnh cùng Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở bên cạnh. Ba nữ nhân tỷ nhìn muội, muội nhìn tỷ, đều nhìn ra tâm tư của Miêu Nghị thâm trầm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nhíu chặt mày khoanh tay chậm rãi đi tới bậc thang trước phòng, Miêu Nghị ngước đầu nhìn sao trời, vầng trăng sáng tỏ ở trời đêm.
Buổi tối se lạnh, một kiện áo choàng nhẹ nhàng khoác lên đầu vai Miêu Nghị. Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, cùng Vân Tri Thu bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Vân Tri Thu bước lên sóng vai, trán nhẹ nhàng tựa vào đầu vai hắn, Miêu Nghị vẫn nhìn sao trời, hai người lặng im không nói gì...
- A, quả thực không có thiên lý! Đại đô đốc Thiên Nhai, cư nhiên thăng chức lên đại đô đốc Thiên Nhai? Chuyện của Hắc Long Đàm ai trong lòng không rõ ràng. Doanh gia như thế nào nuốt xuống cục tức này, không phải đánh vào mặt Doanh gia sao? Doanh gia cũng thật vô dụng, cư nhiên ngay cả Ngưu Hữu Đức cũng không làm gì được...
Phủ nguyên soái, trong thư phòng, Bàng Quán viết viết vẽ vẽ trước bàn. Lão bộc Trần Hoài Cửu an tĩnh đứng ở bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bàng Quán viết viết vẽ vẽ, lại liếc sang Nguyên soái phu nhân Tra Như Diễm tròn trịa đang mang thai bên cạnh.
Tra Như Diễm không ngừng líu ríu, Trần Hoài Cửu âm thầm lắc đầu, phát hiện phu nhân này ỷ vào có thai, miệng có chút quản không được. Lão gia cũng là nhìn bụng nàng mới nhường nhịn, nhưng mục tiêu líu ríu lại nhầm đối tượng, dong dài thêm nữa không biết lão gia còn có thể nhẫn nhịn bao lâu.
Bất quá hắn cũng có thể lý giải, Tra Như Diễm cũng không biết quan hệ âm thầm của lão gia cùng Ngưu Hữu Đức. Lão gia cũng không có thể làm cho Tam phu nhân miệng rộng này biết được một khi ra ngoài nói bậy, vậy thì xong rồi.
Còn nguyên nhân Tra Như Diễm không vừa mắt Miêu Nghị tự nhiên không cần nói thêm. Tra gia do Miêu Nghị đoạn tử tuyệt tôn, Tra Như Diễm vẫn nghẹn cục tức này ở họng. Lúc trước bị Bàng Quán giữ lại mới không dám lỗ mãng, hơn nữa Miêu Nghị bắt đầu tay nắm trọng binh, đã không phải một hai cao thủ có thể giải quyết. Nàng còn không có tư cách điều động đại quân cho nên cũng không có cách nào khác với Miêu Nghị. Tất nhiên sau khi Bàng Quán thăng lên Nguyên soái, bối cảnh giao cho Tra Như Diễm tất nhiên hơn xưa, tâm tính cũng ít nhiều có điểm biến hóa. Miêu Nghị giấu tài nàng không thấy được thì thôi, đột nhiên Miêu Nghị lại biến thành bối cảnh như vậy, lại có điểm kích thích nàng, thêm việc cậy vào hài tử trong bụng, rốt cuộc không nín được, hy vọng có thể nói khiến Bàng Quán vì Tra gia báo thù.
Một bút viết xong, Bàng Quán rốt cuộc ngẩng đầu nhìn:
- Nàng nói xong chưa?
Trần Hoài Cửu thầm nghĩ không xong, lão gia sắp nổi giận, hy vọng Tra Như Diễm có thể thức thời chút.
Nhưng mà Tra Như Diễm hướng bụng to lên trước, hốc mắt cũng đỏ, bi thương nói:
- Tư lịch của hắn dựa vào cái gì thăng lên đại đô đốc Thiên Nhai, người trong thiên hạ đều chết sạch rồi sao? Lão gia, chàng có thể có hôm nay, Tra gia thiếp chẳng lẽ không công lao sao? Lão gia, chàng phải giúp Tra gia thiếp báo thù a!
“Bịch!” Bàng Quán đột nhiên νỗ mạnh bút cùng giấy lên bàn, một tiếng chấn vang dọa Tra Như Diễm nhảy dựng.
Rất nhanh, nước mắt của Tra Như Diễm đảo quanh, rồi đột nhiên rống lên:
- Chàng dọa đến đứa nhỏ!
Vẻ mặt Bàng Quán run rẩy, cuộn văn kiện lại, đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ trắng nõn của nàng, hung tợn cảnh cáo nói:
- Ta nói cho nàng, nàng tốt nhất thành thành thật thật cho ta. Ngưu Hữu Đức có phúc hay họa hết thảy thuận theo tự nhiên. Ta đều có suy tính, không cho nàng ở sau lưng nhúng tay, nếu không đừng trách ta hưu nàng, cút ngay!
Sau đó đẩy ra.