[Dịch] Phi Thiên
Chương 3266 : Diêm Tu tra án (1)
Ngày đăng: 04:40 21/08/19
Càng khiến Phi Hồng hâm mộ, là sự khéo léo của Vân Tri Thu khi ở cùng những gia quyến chiến tướng, không cần biết trước đó thế nào, vừa thấy mặt là chào hỏi, một đôi lời đã có thể khiến người ta thân thiện đứng lên, giao tiếp qua lại quả là rất lợi hại.
Một ít thê thiếp của những nhân vật nhỏ đứng xa xa ngại ngùng không có tư cách tới gần, Vân Tri Thu cũng chủ động đi tới bắt chuyện.
Thí dụ như trong lúc nói chuyện cùng một phu nhân tướng lĩnh, ánh mắt thoáng nhìn cách đó không xa có một đám nữ tử, vừa nhìn là biết địa vị của nam nhân phía sau các nàng không quá cao, ngại đứng quá gần, Vân Tri Thu thuận miệng nhìn một vị trong đó hỏi một câu:
- Vị muội muội kia dáng dấp thật xinh đẹp, không biết vị tướng quân nào có phúc khí như vậy?
Phi nhân cùng trò chuyện đương nhiên là cười giới thiệu, Vân Tri Thu trong buổi nói chuyện lúc nào cũng tấm tắc khen.
- Ta chính là thích nữ nhân có khí chất như muội muội, rất vừa mắt ta.
Ánh mắt rơi vào trên tóc nàng ta, tiện tay liền từ trên đầu mình lấy xuống một cây trâm, đoan đoan trang trang mà cắm lên búi tóc nàng ta, lui ra phía sau mấy bước cũng thật đoan trang, sau đó hỏi tả hữu:
- Mọi người thấy có đẹp không?
Tả hữu đương nhiên sẽ không nói là xấu, một đám người lần lượt khen theo:
- Đẹp! Thật là đẹp quá đi!
Được mọi người khen có chút ngượng ngùng, nhưng nữ nhân đó trong mắt lộ ra sự vui vẻ, nữ nhân nào không thích người ta khen mình xinh đẹp, nhất là một đám người xinh đẹp, trong lòng nhất định là vô cùng sung sướng.
Vân Tri Thu lại tiến lên cầm lấy tay của nàng ta hỏi qua tên là gì, cười nói:
- Muội muội nếu không phải ghét bỏ cây trâm cài này ta dùng qua, thì cứ cầm lấy, coi như là lễ gặp mặt, ngược lại ta cảm thấy rất đẹp, rất hợp với muội muội.
Nàng kia ngượng ngùng trả lời:
- Lễ gặp mặt của phu nhân, sao dám ghét bỏ.
Vân Tri Thu cười nói:
- Gọi phu nhân khách khí rồi, nếu không chê cứ gọi tiếng tỷ tỷ. Khí chất của muội muội ta càng nhìn càng thích, về sau lúc rảnh rồi nhớ tới tìm ta nhé, ta cũng không phải là nói lời khách sáo, nhất định phải tới đấy.
Lời này vừa nói ra, bên cạnh không ít nữ quyến cấp bậc tương đương đều sẽ lộ ra ánh mắt hâm mộ, tình cảnh trước mắt trong lòng họ ít nhiều đều biết một chút, hiểu rằng về sau có thể phải sống ở đây lâu dài, mà Vân Tri Thu lại là nữ chủ nhân nơi này, nhưng cô em này lại được nữ chủ nhân nhìn trúng, nhanh chóng nhận tỷ muội thành bằng hữu với nữ chủ nhân, nghe nói Vân Tri Thu rất được Ngưu Hữu Đức sủng ái, vạn nhất có chuyện gì với quan hệ này nói không chừng có thể giúp phu quân mình.
Trên thực tế Vân Tri Thu cũng đích xác có lòng qua lại với một số nữ quyến cấp bậc thấp, giúp đỡ phu quân họ đứng lên làm điển hình, nàng cũng lo lắng Miêu Nghị khống chế nhiều nhân mã như vậy gặp vấn đề, nên lấy lòng một số người, nhiều nhân mã như vậy nghe được một ít phong thanh nói không chừng còn có thể giúp Miêu Nghị, còn như cấp bậc quá cao, nàng không tiện nhúng tay nâng đỡ, sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện sắp xếp người của Miêu Nghị, chút ít cấp bậc thấp nàng lên tiếng vẫn không thành vấn đề.
- Chỉ sợ quấy rầy phu nhân...
Nàng kia nói phân nửa, thấy Vân Tri Thu giả bộ tức giận trừng mắt nhìn nàng, lại lập tức sửa lời nói:
- Chỉ sợ quấy rối tỷ tỷ.
Vân Tri Thu nhất thời che miệng cười khanh khách nói:
- Không sợ quấy rối, chỉ sợ ngươi không dám tới quấy rầy, muội muội ta nhìn là đã thích rồi.
Cứ trò chuyện như vậy, Vân Tri Thu nhân tiện hỏi những nữ quyến bên cạnh những câu hỏi đại khái như là người ở đâu.
Đối phương vừa nói khu nào đó, Vân Tri Thu hơi nghiêng đầu một cái, sau lưng nàng đám thợ mộc đi theo nhắc nhở một câu, nhắc nhở Vân Tri Thu ở chỗ đó đã từng làm gì. Vân Tri Thu nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Vậy là lại có chuyện để nói với nhau.
Sau cuộc nói chuyện với nữ nhân kia, mọi người phát hiện Vân Tri Thu không khó tiếp xúc, rất thân thiện, các nữ quyến khác cũng buông lỏng không ít, dễ dàng mở lời.
Phi Hồng biết những năm trước đó Vân Tri Thu quả thật thăm viếng qua không ít địa phương, nhưng nàng cũng không tin ngay cả những địa phương nhỏ đều nhớ, nhưng Vân Tri Thu thật giống như đều đi qua cả rồi, cùng đám người thợ mộc phối hợp ăn ý, Vân Tri Thu vừa đưa mắt, đám thợ mộc lập tức lên nói giúp không chút sơ hở.
Phi Hồng đã từng huyễn tưởng giả như mình thành chánh thất phu nhân sẽ như thế nào, nhưng lần này theo đám người khắp nơi dạo qua một vòng, chứng kiến cảnh này tự thấy xấu hổ vì không bằng, phát hiện Vân Tri Thu giao tiếp quá lợi hại, với ai cũng có thể nói chuyện, hoặc hào sảng đại khí, hoặc nhỏ nhẹ bình dị gần gũi, đúng mực lại không chút ra vẻ, mấy thứ này quả thật không phải là nàng muốn học là có thể học được, không khỏi thầm than trách người ta là phu nhân, mình là thiếp thất.
Đám người Tuyết Linh Lung còn thầm bội phục hơn, trong lòng cũng rùng mình, rõ ràng cảm nhận được phu nhân này cũng không phải là dạng dễ gạt.
Nhất là Tuyết Linh Lung, bình thường tiếp xúc Vân Tri Thu đều cảm giác hiền hòa, ngược lại luôn cảm thấy phu quân Từ Đường Nhiên có cảm giác hơi sợ Ngưu phu nhân này. Từ Đường Nhiên cũng thường xuyên nói Ngưu phu nhân không phải là người dễ gạt, nàng trước đây còn không cảm giác được, lần này xem như là đã hiểu.
Vô hình trung, một đám nữ nhân đối với Vân Tri Thu ngày càng kính nể.
Bên này Vân Tri Thu đi chung quanh thăm viếng, Diêm Tu sớm đã đi đến tiểu thế giới tỉnh hậu ở tại Trung túc tinh cung, cả người bất động nhắm mắt đứng yên ở trong cung điện của Chư Cát Thanh lúc sinh tiền, giống như một bức tượng điêu khắc.