[Dịch] Phi Thiên

Chương 3359 : Vô cùng thê thảm (1)

Ngày đăng: 04:41 21/08/19

Cạch! Bên trong tiếng vang vọng kêu lên tiếng răng rắc giòn tan, một đốt vuốt rồng ném xuống, bị một quyền cắt đứt, long trảo đánh tới cũng bị chấn động bay ra. Mượn lực lượng xung kích, Miêu Nghị vươn mình nhắm về phía đầu rồng, một trảo khác của Hắc Thán lại quét tới, Miêu Nghị vung cánh tay đánh ra một quyền. Cạch! Long trảo bị đánh văng ra, lại có một đốt vang lên tiếng răng rắc giòn giã, bị đánh gãy. Mười ngón liền tim, Hắc Thán đau thiếu chút nữa rơi nước mắt, nhưng vẫn không chịu thua, đầu rồng vung ra, tách xa Miêu Nghị, lăng không quẩy đuôi, đánh mạnh tới. Thân thể cao lớn của nó làm sao có thể vượt qua tốc độ phản ứng trong nháy mắt của Miêu Nghị được, Miêu Nghị lại lăng không đánh ra một quyền, đánh tới đuôi rồng. Đến lúc này, thân hình Hắc Thán xem như hoàn toàn tách ra với Miêu Nghị, Hắc Thán nhay chóng bay trên bầu trời, có ý định khiến Miêu Nghị rơi xuống đất, nó biết Miêu Nghị không thể phi hành ở đây. Ai ngờ ầm một tiếng, khối băng to lớn từ trên trời rơi xuống nổ tung, bị hai chân Miêu Nghị đạp nổ, dựa vào lực đầy của một đạp này, trong bối cảnh tảng băng nổ tung như đóa hoa tỏa ra một thân ảnh nhanh chóng phóng tới, trong nháy mắt đuổi kịp đuôi rồng. Miêu Nghị lắc mình hạ xuống đuôi rồng vẫn chưa ra tay, mà giẫm lên lưng rồng, chạy băng băng, nhắm về phía đầu rồng. Thân thể Hắc Thán liều mạng vặn vẹo giữa không trung, trên thân thể thậm chí có hồ quang cuồng thiểm, điên cuồng thi pháp, dưới chân Miêu Nghị xuất hiện những thứ như đinh, nhưng mặc kệ Hắc Thán giãy giụa như nào cũng không thể thoát khỏi hắn, bóng người giữa điện quang xung kích, bắt lấy cơ hội nhảy vọt lên, lấy tay bắt lấy sừng rồng. Ngay khi tóm được sừng rồng, thân hình Miêu Nghị cũng hạ xuống, mạnh mẽ nện một quyền nên trên đầu rồng cứng rắn, vị trí xương đầu cũng là vị trí cứng rắn nhất trên người Hắc Thán. Rầm rầm rầm rầm... Trong nháy mắt Miêu Nghị đã đánh ra mười mấy quyền, đánh khiến con ngươi Hắc Thán lồi ra, đầu lười vung loạn bên ngoài, hai sợi râu rồng như xúc tu đánh về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị vừa ra tay đã dùng trọng quyền, buông sừng nó ra, tóm lấy hai chiếc râu rồng đánh tới, râu rồng vung vẫy lập tức mềm nhũn. Đuôi rồng gào thét đập tới, Miêu Nghị đưa tay tóm một chiếc sừng, thân hình vung lên, xoay một vòng, ra một quyền đánh văng đuôi rồng ra, cũng thả người trở về đầu rồng, một bước đạp xuống miệng rồng, phất tay lấy ra Nghịch Lân thương, tàn nhẫn đâm xuống. Phụt! Mũi thương sắc bén ngay lập tức xuyên qua hàm trên, nhìn vào miệng Hắc Thán có thể thấy đầu thương đâm vào, máu tươi phun ra. - Gào... Hắc Thán, đau đớn rít gào, giống như nổi điên, điên cuồng vùng vẫy thân thể giữa không trung ra, muốn hất bay Miêu Nghị. Nhưng Nghịch Lân thương cắm ở trên hàm nó, Miêu Nghị một tay nắm thương, mặc nó vùng vẫy như nào vẫn không chút nhúc nhích đứng trên đầu nó. - Xuống! Miêu Nghị quát lên, Nghịch Lân thương trong tay nhấc lên. Đầu thương kéo lớn, khiến Hắc Thán đau đớn, không dám manh động, đàng hoàng bay xuống đất. Quái vật khổng lồ hạ xuống đất, ngay khi đầu Hắc Thán chạm đất, toàn bộ thân rồng đột nhiên quẫy mạnh. Hai tay Miêu Nghị nắm thương, cánh tay điên cuồng vùng vẫy, một thanh Nghịch Lân thương nhỏ bé mang theo thân rồng dài mười trượng bay nửa vòng trên không, ầm ầm nện xuống đất. Mặt băng trên đất ầm ầm chấn động, trên mặt băng vết máu loang lổ. Hắc Thán đã không cảm thấy đau đớn nữa, hai mắt vô thần, bị đánh tới choáng váng. Răng rắc! mũi Nghịch Lân thương ba mặt xoay chuyển hợp nhất, đứng ở trên một tảng băng vỡ to lớn, Miêu Nghị thuận lợi vung thương, một đóa hoa máu bắn ra, thu hồi Nghịch Lân thương, chỉ thương xuống, lạnh lùng nhìn Hắc Thán bên dưới: - Còn đánh nữa hay thôi? Băng vỡ bị đánh bay ở bốn phía ào ào rơi xuống như mưa rào. Phượng và Hoàng ở ngoài Phượng sào xem chiến đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng giao chiến vừa rồi các nàng nhìn rất rõ, cũng không cảm thấy thực lực Miêu Nghị mạnh đến đâu, nhưng khí thế tấn công dũng mãnh kia đúng là khiến hai người chấn động, dưới tình hình không thể phi hành lại dám nhảy lên không trung chiến đấu với Hắc Thán. Các nàng mơ hồ cảm giác được ý chí mãnh liệt của Miêu Nghị, cho dù dưới điều kiện yếu thế, hắn cũng nhất định phải đánh gục Hắc Thán, chính hắn vừa mới nói, phải thanh lý môn hộ! Có điều tuy rằng ra tay tàn nhẫn, nhưng không giống vẻ muốn giết Hắc Thán. Trong tiếng rầm, Hắc Thán tỉnh táo lại chậm rãi bay lên, cảm giác xương cốt toàn thân như tan vỡ, lên tiếng nghẹn ngào. - Ngươi mặc chiến giáp cầm vũ khí thì gọi gì là bản sự, ta không có chiến giáp không có vũ khí, ngươi có chiến giáp với vũ khí gia trì uy lực, đương nhiên là ta chịu thiệt. Miêu Nghị vuốt cằm, có thể nhìn ra thằng này tâm phục khẩu không phục, không nói nhiều, thu Nghịch Lân thương lại, hai tay mở ra, cất chiến giáp đi, một thân thường phục đứng đỏ, miệt thị nói: - Ta dùng tay không ngươi đã thỏa mãn chưa? Có thể đứng dậy thì tới đây. Nhìn dáng vẻ tràn đầy sinh lực của hắn. Hắc Thán có phần sợ hãi, có điều có hai thiêu nữ kia ở đây, thua trận không thể thua người nha. - Gào... Hắc Thán ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, lên dây cót tinh thần, thân thể run run đứng dậy, chậm rãi bay lên bầu trời, cảnh giác nhìn Miêu Nghị, bắt đầu bay xung quanh Miêu Nghị, tìm kiếm cơ hội ra tay, nhưng chậm chạp không dám ra tay, quả thực là có chút bị đánh tới sợ, quả thực vừa rồi nó đã bị Miêu Nghị cho ăn đòn đau, nếu không phải có hai nữ nhân yêu thích ở đây nhìn, nó sớm đã không chơi. Chờ một lúc Miêu Nghị không kiên trì chờ đợi thêm được nữa, quanh thân xuất hiện sóng khí vô hình phun trào. Hắc Thán cảm nhận được có biến, vội vàng bay ra xa, ý định duy trì khoảng cách an toàn. Miêu Nghị chậm rãi quay đầu nhìn về phía nó. - Hắc Thán lập tức lo lắng đề phòng, đột nhiên một trảo vỗ xuống mặt băng, cái đầu đâm vào trong khe băng nứt, thân hình khổng lồ trơn trượt như rắn, tiến vào trong lòng đất. Mặt đất trên băng nguyên không ngừng vang lên tiếng kêu, nứt toác, hiển nhiên là do Hắc Thán tiến vào lòng đất di chuyển tạo thành. Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải theo, trên mặt không chút cảm xúc, đứng bất động tại chỗ, lấy bất biến ứng vạn biến. Băng nguyên đột nhiên rơi vào yên tĩnh.