[Dịch] Phi Thiên

Chương 3391 : Chủ tớ (2)

Ngày đăng: 04:42 21/08/19

Hổ Lâm.  - Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tình hình mà tên Hổ Lâm này biết có chút hỗn loạn, Tả nhi đúng là đã giết người Doanh gia, nhưng dường như cũng muốn báo thù cho Doanh gia, đến rốt cục là xảy ra chuyện gì chỉ e cần gặp Tả nhi mới có thể hiểu được. Có điều tiền đề để Tả nhi báo thù cho doanh gia là chỉnh hợp sức mạnh còn lại của Doanh gia, nhưng mấu chốt hiện giờ là thế lực Doanh gia đại thể chia làm ba bộ phận. Tả nhi là một phần, nguyên Doanh gia Tả đô đốc Tào Ngân là một bộ phận, nguyên Doanh gia Hữu đô đốc Hùng Kỳ là một bộ phận.  Trên tay Tả nhi nắm giữ của cải còn lại của Doanh gia, còn có con đường kinh doanh ngầm, lấy tài nguyên Doanh gia để lại tụ tập một nhóm người không tán, nhưng Vũ lực có thực lực chân chính của Doanh gia nằm trong tay Tào Ngân và Hùng Kỳ. Tả nhi muốn chỉnh hợp hai bộ phận này nhưng Tào Ngân và Hùng Kỳ cũng hoài nghi trong Doanh gia những người khác ám hại sau lưng, giết người của Doanh gia, ba bên đều không thừa nhận chính mình giết người Doanh gia, cũng không tin đối phương. Tả nhi sở dĩ muốn mang ngươi đi là bởi vì trên dưới toàn bộ Doanh gia hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể triệu tập thế lực khắp nơi của Doanh gia lại, có điều Tả nhi không cho rằng ngươi có năng lực báo thù, chỉ muốn điều khiển ngươi, lấy ngươi làm cờ tụ tập thế lực còn lại của Doanh gia, chuẩn bị báo thù cho Doanh gia.  Doanh Nguyệt nghe xong có chút mờ mịt, nói:  – Ta không tin Tả nhi muốn báo thù cho Doanh gia.  Hổ Lâm.  - Đúng là có chút kỳ quái, có thể Tả nhi lừa dối tên Hổ Lâm này. Có điều hiện giờ không phải thời điểm suy đoán, Tả nhi đang đợi tin tức của Hổ Lâm, kéo dài quá lâu sẽ khiến Tả nhi sinh nghi, một khi chạy Sau này muốn tìm nàng khó khăn hơn nhiều, ngươi phải không chê tâm tình cho tốt.  - Vâng! Doanh Nguyệt gật đầu. Hổ Lâm sau khi lấy ra tinh linh liên hệ Tả nhi, một mình rời đi, đứng chờ trong rừng trúc bên ngoài nhà tranh, chứng minh hắn vẫn an toàn không bị khống chế.  Không bao lâu sau, một lão phụ nhân chống gậy tập tềnh đi tới lưng còng, giống như một bà lão thôn quê, đây chính là Tả nhi sau khi đã dịch dung.  Lão phụ nhân đi tới bên người Hổ Lâm, hỏi một tiếng: - Xác nhận không có gì khác thường sao?  Hổ Lâm gật gật đầu, đưa tay mời vào, Tả nhi đi theo phía sau hắn.  - Một đường đi vào trong nhà tranh. Doanh Nguyệt cố gắng ổn định tâm tình ngồi ở phái trên, lạnh lùng nhìn nàng.  Tả nhi sau khi phân biệt, xác định đó đúng là Doanh Nguyệt, gậy chống trong tay rơi xuống đất, sống lưng cũng thẳng dậy, kéo xuống ngụy trang trên mặt, lộ ra hình dáng, có thể nói trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống đất, cất tiếng nói đau buồn:  - Trời xanh có mắt, rốt cục đã để lão nô thấy tiểu thư, lão nô bái kiến tiểu thư!  Nàng dập đầu không thôi.  Nàng cảm thấy khó mà kìm ông nổi, nghĩ lại năm đó còn là tiểu thư hào môn, hiện giờ rơi xuống ruộng đồng, nếu không phải không vượt qua nổi sao cần mở miệng xin người, nghĩ lại năm đó Doanh gia phong quang hiển hách, trong lòng nàng lại cảm thấy khổ sở.  Nhưng Doanh Nguyệt lại cảm thấy buồn nôn, cảm thấy bà lão này quá biết giả bộ, từ nhỏ đến lớn đã có khi nào hành đại lễ với mình như vậy đâu, con cháu Doanh gia có ai không sợ nàng? Nàng vẫn nhớ cảnh năm đó Doanh gia dần nàng tới Dậu Đinh vực muốn gả nàng cho Ngưu Hữu Đức để lôi kéo đối phương, khi đó Tả nhi đã từng uy hiếp nàng, bây giờ vì lợi dùng chính mình đúng là việc gì cũng có thể làm được.  Dưới cái nhìn của nàng, nàng nhận định Tả nhi đang làm bộ làm tịch, càng hận hơn.  - Tiểu thư không nên tùy hứng như vậy... Tả nhi liên tục cằn nhằn, giọng nghẹn ngào.  Thấy Doanh Nguyệt dường như có chút không khống chế được tâm tình của bản thân, Hổ Lâm chắp tay tạo thành chữ thập.  Tả nhi đang kêu khóc thảm thiết đột nhiên dừng động tĩnh lại, mở mịt ngẩng đầu, khuôn mặt ngẩn ngơ ngẩng lên, yên vị tại chỗ.  Hổ Lâm nói:  - Doanh Cửu Quang giao Doanh gia cho ngươi, vì sao ngươi lại phản chủ, vì sao lại giết người của Donah gia?  Hắn hỏi như vậy hiển nhiên là muốn Doanh Nguyệt tự tai nghe được, bằng không hắn có thể trực tiếp đọc được ký ức cảu Tả nhi, hắn đã đồng ý với Doanh Nguyệt là sẽ điều tra rõ việc này.  Tả nhi chậm rãi mờ mịt nói:  – Ta chịu ân trọng của Vương gia, một đời hưởng hết vinh hoa phú quý, từ lâu danh lợi đã không màng. Việc Vương gia phó thác không hề dám phụ, nhưng Doanh gia đã chấm dứt rồi, thực sự chấm dứt rồi, muốn hi vọng con cháu Doanh gia báo thù cho Doanh gia là không có hi vọng...  Chuyện này nói thì rất êm tai, đại ý là con cháu Doanh gia quá khiến người thất vọng, khiến người lạnh lẽo tâm can, hài cốt Vương gia còn chưa lạnh, toàn gia chạy nạn còn chưa tìm được nơi đặt chân, lòng người chưa định, con cháu Doanh gia đã nổi lên tranh chấp di sản trước mặt mọi người, nàng nhiều lần khuyên nhưng đều vô dụng.  Doanh gia muốn quật khởi, vậy cần tập trung nhân lực vật lực, một khi đã biến thành cát tản, vậy thì không có chút hi vọng. Gia sản Doanh gia nếu bị chia ra, lòng người cũng tản đi, chỉ dựa vào đám con cháu bất hiếu quen sống ngày tháng phú quý, không kinh doanh sản nghiệp trong bóng tối của Doanh gia, sớm muộn cùng sẽ bị Thiên Đình phát hiện, đến khi đó sẽ mang tới vô số tai ương ngập đầu cho tất cả mọi người. Tả nhi nàng cũng là không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lanh lùng hạ sát thủ bảo tồn một tia hi vọng cuối cùng. Chỉ là không ngờ cuối cùng lại tạo thành hậu quả như vậy, khiến Tào Ngân và Hùng kỳ không chịu khống chế, mỗi khi nàng đối mặt với linh vị Vương gia đều không nhịn được tự trách bản thân.  Doanh Nguyệt nghe xong những lời này, khóc lớn, nàng biết lời Tả nhi nói là sự thực. Trước đó sở dĩ nàng một mình trốn mất là bởi vì hành động của đám người Doanh gia ngay cả nàng cũng không nhìn nổi, không báo thù gia tộc, lại tranh cướp gia sản, bản thân nàng nói không ai nghe, chỉ có thể giận dữ tự mình rời đi.