[Dịch] Phi Thiên
Chương 3434 : Chúc mừng. (1)
Ngày đăng: 04:42 21/08/19
Hạ Hầu Thác môi giật giật, từ tốn nói:
- Điều này một lần nữa chứng minh Yêu tăng đúng là đã yêu cầu Huyết Liên từ tay Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức có thể trực tiếp liên lạc với Yêu tăng, bằng không Yêu tăng không thể ra tay mai phục đúng lúc!
Vệ Xu oán hận nói:
- Sớm muộn cũng có ngày phải chém tên Ngưu Hữu Đức này thành muôn mảnh!
Ành mắt Hạ Hầu Thác lạnh lẽo nói:
- Con trai của Hạ Hầu Thác ta há có thể chết vô ích! Báo thù là chuyện sớm hay muộn, có điều hiện giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, nhất định phải lập tức khống chế tin tức, không thể để cho tin tức khuếch tán khiến toàn bộ thiên hạ đều biết, bằng không Hạ Hầu gia e rằng loạn mất!
Vệ Xu nhấc tay áo lau nước mắt.
- Đã căn dặn xuống!
Hắn thân là quản gia, không đến nỗi ngay cả chuyện này cũng làm không được, Hạ Hầu Thác nếu để hắn hiểu rõ ý đồ, hắn chính là người chấp hành tốt nhất, không cần bàn giao cũng biết nên làm như thế nào, ngay lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức không cho khuếch tán ra.
Hạ Hầu Thác đứng ở đầu thuyền khể lay động theo sóng, hắn chăm chú nhìn hồi lâu, than thở:
- Hiện giờ ngươi có thể trở về, tới bên cạnh lão Tam, ngươi đến bên người lão Tam, những người khác đương nhiên sẽ biết có ý gì. Nói cho lão Tam, tin tức lão Nhị lâm nạn tạm thời chỉ giới hạn trong tầng cấp các huynh đệ cầm quyền, đừng vội khuếch tán ra... Quên đi, chuyện này lão Tam ắt sẽ biết làm như nào, không cần ngươi căn dặn.
- Vâng! Vệ Xu đè nén bi thương, từ trong khoang thuyền chui ra.
- Phía bên Thiên Ông phủ đệ làm như nào bây giờ? Phía bên Thiên nhai Nhị gia chưởng quản làm sao bây giờ?
На Hầu Thác đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, vuốt râu trầm ngầm nói:
- Hai bên đó chỉ có thể giao cho người đứng ngoài sáng, hiện giờ lão Tam vẫn chưa thể chính thức công khai, bằng không người trong thiên hạ đều biết Hạ Hầu gia xuất hiện biến cố, dễ dàng khiến đám người Thanh chủ có mưu đồ gây rối, cũng dễ dàng khiến Yêu tăng tập trung sự chú ý đến người lão Tam, hiện giờ tạm thời để lão Tam âm thầm tấp trung tất cả sức mạnh, làm việc trong bóng tối. Ta vẫn nói câu đó, làm việc trong tối dễ dàng lẩn tránh nguy hiểm hơn ngoài sáng. Phía bên Thiên Ông phủ và Thiên nhai, ngươi hẳn là hữu hiệu hơn lão Nhị, ngươi đứng ra hoàn toàn có thể áp chế lại, không ai dám không nghe lời ngươi, tạm thời do ngươi âm thầm điều khiển là được, chờ sau khi giải quyết Yêu tăng xong mới cân nhắc những chuyện này, đi đi!
- Vâng! Lão nô cáo lui! Vệ Xu chắp tay lùi về sau một bước khom người một lúc lâu, sau đó mới nhanh chóng bay lên rời đi.
Nhìn theo bóng lưng kia biến mất, Hạ Hầu Thác giống như già đi một vạn tuổi, co cắp ngồi trên đầu thuyền, nước mắt chảy dài khóc mức nở...
Giống như chưa hề có chuyện gì xảy rạ, Diêm Tu vẫn như trước, trầm ổn đi vào trong phủ Tổng đốc.
Dương Khánh và Dương Triệu Thanh bồi hồi đứng ngoài nội trạch thấy hắn trở về, lập tức ổn định thân hình nhìn hắn.
- Sao rồi?
Hai người đồng thanh nói với Diêm Tu.
Ai ngờ Diêm Tu chỉ âm trầm nhìn hai người một chút, không có chút phản ứng, không nói tiếng nào, không nói cho bất cứ kết quả gì, đi xuyên qua giữa hai người, trực tiếp tiến vào trong viện.
Hiện giờ tính tình của hắn ngày càng quái gở, toàn bộ phủ Tổng đốc ngoại trừ Miêu Nghị và Vân Tri Thu, hắn không nghe bất cứ ai, ngoài vợ chồng Miêu Nghị thì ai cũng không chỉ huy nổi hắn, chính là không cho mặt mũi như vậy, không ai cũng có thể làm gì được hắn.
Dương Khánh và Dương Triệu Thanh có chút lúng túng, nhìn nhau không nói gì.
Bên trong đám thủ vệ cách đó không xa thỉnh thoảng có người liếc nhìn Dương Khánh một chút, phát hiện người này trường kỳ dịch dung không lộ bề ngoài, nhưng nhìn qua thì không giống thủ hạ của Dương tổng quản.
Bên trong phòng tắm, Miêu Nghị trần truồng dựa vào vách ao, bên trên đặt rượu ngon mặc hắn chậm rãi thưởng thức.
Phi Hồng cũng khỏa thân ở bên cạnh, thân thể trắng như tuyết khiển người nhìn phải bành trướng huyết mạch, dịu dàng lau người cho Miêu Nghị, thần thái có mấy phần lười biểng, vẫn không hồi phục từ lần hoạt động kịch liệt trước. Thỉnh thoảng đôi mắt long lanh nhìn về phía Miêu Nghị, dị thường mê hoặc.
Nàng có thể cảm nhận được trước đó Miêu Nghị điên cuồng phát tiết trên người mình, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, đã theo Miêu Nghị nhiều năm như vậy, nàng có phần hiểu rõ tình cách của Miêu Nghị. Theo phán đoán của nàng, mỗi khi Miêu Nghị phát tác như vậy, chính là lúc Miêu Nghị chịu áp lực thật lớn.
Tuy nàng là tu sữ, nhưng điển hình là một nữ nhân ở nhà, không hiểu chuyện máu me chém giết ở ngoài, hiện giờ xem ra bên ngoài dường như không có chuyện gì khác thường, nàng cũng không nhìn ra áp lực của Miêu Nghị từ đâu mà tới. Rất nhiều chuyện nàng không hiểu, cũng không biết gì, thế nhưng nàng biết mỗi khi Miêu Nghị như vậy phỏng chừng có chuyện lớn sắp phát sinh, trong lòng thầm cân nhắc không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Mà lúc này Miêu Nghị chậm rãi phẩm rượu ngon, có chút suy nghĩ thất thân, không biết là đang nghĩ chuyện gì, nàng chỉ có thể ở bên cạnh dành cho hắn sự dịu dàng vô tận.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nha hoàn đi tới sau lụa che liếc nhìn hai bóng người như âm như hiện ngâm nước phía sau, gò má đỏ ửng, cúi đâu bẩm báo:
- Đại nhân, Diêm Tu cầu kiến.
Mắt Miêu Nghị sáng lên, trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo, chén rượu đặt xuống bên cạnh.
Phi Hồng nhanh chóng leo lên bờ, khoác áo choàng lên người, bao bọc toàn bộ thân thể, mau chóng cầm xiêm y của Miêu Nghị lên tay.
Sau đó, Miêu Nghị nhảy ra khỏi hồ, không kiêng kỵ chút nào, lõa thể đứng trên bờ, lông ngực răn chắc, thân thể cao lớn mạnh mẽ khiêm Phi Hồng âm thầm cắn môi.
Hai tay Miêu Nghị lắc nhẹ, nước đọng trên người trong nháy mắt hóa hơi bay hết, xoay người một cách tự nhiên tiến vào trong ống tay áo Phi Hồng đang giơ lên. Hắn sớm đã quen được người hầu hạ, khí thế vô tình tỏa ra xứng đáng với thân phận chư hầu một phương, phong thái đứng trên vô vàn người.