[Dịch] Phi Thiên
Chương 3461 : Ý quyền mưu đồ việc riêng (2)
Ngày đăng: 04:42 21/08/19
Cách đó không xa, mấy nam nhân quét qua quét lại ánh mắt trên người Hàn Lệ, muốn tiến lại gần nhưng không dám mãi tới khi phát hiện Hàn Lệ có hơi rụt rè, không dám tới nơi kiểm tra, vừa như đang chờ ai đó, nhìn dáng vẻ chắc là người không có bối cảnh gì, mà có bối cảnh chắc cũng chẳng lớn gì cho lắm, nên mấy nam nhân vừa rồi thì thầm với nhau bắt đầu rục rịch.
Quả thật Hàn Lệ có hơi rụt rè thân phận cô ả chẳng khác gì dân thường, bất cứ ai ở đây cũng có địa vị cao hơn ả.
Đây cũng là nguyên do ả ta mang lòng oán hận với Hoàng Phủ gia, nếu không phải vì Hoàng Phủ Yến, dựa vào sắc đẹp của cô ả, chẳng lẽ không tìm được nam nhân có quyền thế chắc? Mà Hoàng Phủ Yến chiếm cô ả, nhưng vẫn luôn không cho cô ả một danh phận, không thì chỉ cần dựa vào thân phận thị thiếp của Hoàng Phủ Yến thôi, cô ả đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào rồi, cần gì phải sợ hãi như này?
Dưới con mắt của người khác, cô ả cảm thấy nhục nhà. Cảm thấy mình như một con chó ta trà trộn vào một nơi đầy những chó quý tộc.
Hoàng Phủ Yên rõ đã hẹn sẽ gặp cô ả ở đây mà mãi chẳng thấy mặt mũi đâu, cô ả chỉ đành ngó đông tìm tây mong thấy y, nếu Hoàng Phủ Yến không tới, cho dù cô ả đã tới đây thì tới cửa cũng sẽ không vào được, chỉ đành cụp đuôi ảo não rời đi mà thôi.
Vài viên thiên binh thiên tướng, phát hiện cô ả kỳ lạ, đi tới tra hỏi: -Làm gì?
Hàm Lệ nhỏ nhẹ nói: -Tham gia Cẩm Tú Vô Song hội. Hạ nhân bên cạnh cô ả còn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn dáng vẻ chột dạ của chủ tớ hai người thủ vệ thẩm tra liền cảm thấy sai sai, một người nói: -Nhà ai? Lây thủ dụ thông hành ra cái coi.
Nhà ai? Hàn Lệ có thể nói mình ở nhà nào? Thủ dụ thông hành? Hoàng Phủ Yên đầu phải mệnh quan Thiên Đình, làm gì có thủ dụ thông hành mà đưa cho cô ả?
Sắc mặt cô ả ngượng ngùng hết sức, không biết có nên nói ra thân phận Hoàng Phủ Yến không, quan trọng là cô ả nên nói mình có quan hệ gì với Hoàng Phủ Yến đây? Ả không có bất kỳ danh phận nào, thứ gọi là “danh phận”. Thường thì ít ai để ý, nhưng tới mấy trường hợp quan trọng như này, mới thể hiện hết tác dụng của nó.
Thấy ả chần chừ không phản ứng, mấy thủ vệ lập tức vây chủ tớ hai người lại, nói không khách khí: -Lấy ra đây!
Nhìn tình cảnh này, hê hê, hình như thật sự chẳng có bối cảnh gì, mấy nam tử gần đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực bước tới, chuẩn bị giải vây cho mỹ nhân.
-Có chuyện gì? Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Quay đầu nhìn lại, mấy nam tử kia líu hết cả lười, cận vệ quân Đại đô đốc Hoa Nghĩa Thiên tới đó, mau mau rút lui thôi.
-Đại nhân, hai nữ tử này rất khả nghi. Một thủ vệ chắp tay bẩm báo.
Hoa Nghĩa Thiên phất phất tay nói: -Lui ra đi, là người ta mang tới.
Nếu y đã mở miệng nói vậy, mấy hộ vệ nhìn nhau, đáp một tiếng, lui ra.
Bên cạnh không còn ai nữa, Hoa Nghĩa Thiên đánh giá ánh mắt trốn tránh của Hàm Lệ, hỏi: -Tên gì?
Hàn Lệ thấp giọng đáp: -Hàm Lệ!
Lúc này Hoa Nghĩa Thiên mới nói: -Hoàng Phủ Yên bảo ta tới đón ngươi, chúng ta chưa gặp mặt bao giờ, pháp ấn nghiệm chứng thân phận chút đi. Rồi lấy một mảnh giấy ngọc ra.
Vừa nghe tên Hoàng Phủ Yến, Hàm Lệ thở phào nhẹ nhõm, chủ tớ hai người cầm giấy ngọc, dùng pháp ấn rồi trả lại.
Sau khi Hoa Nghĩa Thiên xác nhận thân phận hai người, nói lời xin lỗi:
-Ngại quá, vốn nên chờ hai người ở đây, nhưng vừa rồi ta có việc nên tới chậm, để hai người thiệt thòi rồi, đi theo ta!
Y xoay người dẫn hai người tới nơi kiểm tra, nói với người đang xếp hàng phía trước:
-Tránh ra!
Mọi người quay đầu lại, vừa nhìn thấy là y, nhanh chóng tách ra, có người nhìn thấy Hoa Thiên Nghĩa dẫn người tới sau lại chen lên trước, xì một tiếng, nói:
-Đại đô đốc, đây là uỷ quyền làm việc tư đó!
Hoa Nghĩa Thiên quay đầu liếc mắt nhìn gà, người kia lập tức ngậm miệng, hội trường vẫn do cận vệ quân đóng giữ đấy, đắc tội với Hoa Nghĩa Thiên rồi còn muốn thoải mái chơi ở Vô Song hội chắc?
-Kiểm tra hai người họ trước đi.
Đi tới nơi kiểm tra, Hoa Nghĩa Thiên lên tiếng chào hỏi với người kiểm tra, y cũng chẳng rảnh tới mức đợi tình nhân của Hoàng Phủ Yến cùng xếp hàng, nếu không phải đây là trách nhiệm người bình thường không gánh nổi, y cũng sẽ không trực tiếp ra mặt đón người.
Vẫn nên chào hỏi với Cận Vệ quân bên cạnh Thượng Quan Thanh, bằng không Hoa Nghĩa Thiên cũng sẽ không làm việc này, nhiều quyền quý ở đây như vậy, chẳng may xảy ra chuyện thì ai gánh trách nhiệm đây?
- Có thể thấy việc mang người không danh không phận tiến vào hội trường có biết bao khó khăn, nếu còn kinh động tới Đại Tổng quân Thiên Cung mở miệng chào hỏi mới có thể thông hành. Cũng có thể hiểu được tại sao Hàn Lệ vất vả mãi mới khiến Hoàng Phủ Yến đồng ý, trên thực tế, Hàn Lệ muốn tiến vào quả thật có hơi phiền phức. Nếu là bình thường, Hoàng Phủ Yến cũng không thể tìm Thượng Quan Thanh nói chuyện này, nhưng vừa hay tâm phúc của Thượng Quan Thanh là Đỗ Kiều đang ở Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Yến rất thân với Đổ zkiều, Hoàng Phủ Yến tỏ ý, vổn dĩ Đỗ Kiều không muốn đồng ý, nhưng nghĩ tới việc đối phương cố gắng vì mình nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ nói lần sau không được xảy ra chuyện như này nữa, chứ Hoàng Phủ Yến làm sao dám trực tiếp mở miệng với Thượng Quan Thanh chứ?
Bắc quân phụ trách phái trọng binh canh gác, đóng giữ hội trường và kiểm tra thân phận của người ta thì đều là người của Cận vệ quân, lần này tới đây cũng đều là nhân mã dưới trướng Hoa Nghĩa Thiên, tuy nơi này lời y là lớn nhất, nhưng quá trình này kia thì vẫn phải làm.
Người kiểm tra tới từ Cận vệ quân hỏi tên hai người bảo hại người để lại pháp ấn, sau đó Hoa Nghĩa Thiên lại phải để lại pháp ấn rồi kí tên đảm bảo mới coi như đã xong.
Sau đó Hoa Nghĩa Thiên phất tay gọi tướng lĩnh lại, truyền âm dặn dò vài câu, rồi quay đầu nói với Hàn Lệ.
-Hai người các ngươi đi với y, sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Đương nhiên Hàn Lệ cảm ơn rối rít, trước khi đi, quay đầu lại nhìn hàng dài người đang xếp hàng, coi như là đã nếm trải mùi vị của người có quyền thế, có điều nhớ tới tình cảnh lúc trước khi gặp Hoa Nghĩa Thiên, trong lòng ả cũng rất khó chịu.
-Chuyện gì đây?
Thấy Hàn Lệ đã đi qua cửa. Yêu Tăng Nam Ba chằm chằm quan sát từ xa bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Tả Nhi:
-Ngươi nói Hoàng Phủ Yến sẽ tới cơ mà?