[Dịch] Phi Thiên

Chương 3555 : Có việc nên làm có việc không nên làm (2)

Ngày đăng: 04:43 21/08/19

Miêu Nghị:  - Vệ Khu có thể không dễ dàng động vào như vậy, nếu như chúng ta phán đoán không sai, một khi động vào Vệ Khu, chỉ sợ so với động vào Tào Mãn hậu quả còn nghiêm trọng hơn, những thứ khác không nói chí ít lập tức sẽ đánh rắn động cỏ, muốn bắt được Tộc lão hội lại càng khó khăn. Việc này ngươi trước tiên đưa ra một kế hoạch tỉ mỉ chu toàn đà, phải không có sơ suất gì mới có thể hành động, bằng không quyết không thể động vào.  - Vâng! Dương Khánh đồng ý, sau đó cũng liền lui xuống.  Đi ra khỏi thư phòng, thây Vân Tri Thu đang chờ ở bên ngoài chưa tiến vào bên trong quấy rầy. Dương Khánh hành lễ nói: - Bái kiến Vương phi nương nương, trước đó được biết nương nương đã trở về, vốn muốn qua chào hỏi nhưng biết nương nương bận rộn, nên không qua quấy rầy, xin nương nương thứ tội.  - Đều là người một nhà, nói lời khách sáo còn ý nghĩa gì, ngươi đi làm việc trước đi. Vân Tri Thu cười tủm tim nói.  Dương Khánh cúi đầu xin cáo lui, xoay người bước nhanh rời đi.  Vân Tri Thu lúc này mới cất bước vào thư phòng, ai biết Miêu Nghị chỉ nhìn nàng một cái, liền nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.  Vân Tri Thu đi tới bên cạnh bàn sờ vào chén trà, phát hiện vẫn còn ấm, sau đó lại đi vòng qua phía sau ghế, hai tay đặt ở huyệt thái dương của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhẹ xoa, nhẹ nhàng hỏi:  - Là bởi vì gần đây phiền lòng bận rộn mệt mỏi, hay là bởi vì chuyện của Phi Hồng?  Miêu Nghị nhắm mắt thản nhiên nói:  - Nàng đều đã nghe thấy rồi?  Vân Tri Thu dạ.  - Dương Khánh nói cũng có đạo lý, sự kiên trì của chàng đầu có sai.  Miêu Nghị chậm rãi hỏi:  - Vậy ngươi đứng về phía hắn?  Vân Tri Thu buông tay kéo cổ hắn, cúi người hôn một cái vào gò má của hắn, trán kề mặt.  – Ta ủng hộ chàng, cứu, vì sao không cho cứu, không phải là quá nhiều phiền phức sao? Chúng ta gánh môi! Lúc nói trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ mà nói:  Đồng Liên Tích bên kia chàng không cần lo lắng, ta nhất định mau sớm thăm dò nội tình của nàng ta.  Kỳ thực được biết Miêu Nghị lấy thủ đoạn như thế leo lên trên vương vị, trong lòng nàng mơ hồ cũng có chút sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy Miêu Nghị vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, một nỗi sợ hài khó miêu tả trào dâng trong lòng nàng. Mãi đến khi vừa rồi đợi ở cửa nghe được Miêu Nghị cự tuyệt Dương Khánh, nàng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nổi sợ hãi trong lòng tiêu tan thành mây khói, Ngưu Nhị vẫn là Ngưu Nhị của nàng ấy, tuy là bị tình thế ép buộc thay đổi, nhưng có cái nên làm có cái không nên làm, vẫn nhẫn nhịn được.  Giả sử ngay cả Phi Hồng phụng dưỡng ủng hộ hắn nhiều năm như vậy lại không có làm gì sai cũng buông bỏ, nàng thật là muốn sợ run lên rồi.  Miêu Nghị giơ lên một tay vuốt ve mặt của nàng, ngửi mùi thơm nhẹ của cơ thể, cảm nhận được sự mềm mại của da,  - Trễ như vậy mới qua đây, ước đoán nàng cũng bận bịu cả ngày !?  Nói đến chuyện của nàng, Vân Tri Thu lại đứng dậy, đi vòng qua phía trước ngồi trên bắp đùi của hắn, một cánh tay vòng qua cô hắn, gian tế gả vào phủ, nhất là Đô Ngân Kiều - Chàng cảm thấy Đỗ Ngân Kiều là người của bên nào?  Miêu Nghị cười lạnh nói:  - Còn có thể là của bên nào, tám chín phần là người của Hạ Hầu gia bên kia.  -Ah! Vân Tri Thu đôi mắt sáng lên - Làm sao chàng biết? Miêu Nghị:  - Có một số việc Diêm Tu không hỏi nên không rõ, bằng không hắn cũng có thể đoán được. Quãng thời gian trước Hạ Hầu gia vì ủng hộ ta, bại lộ không ít gián điệp, bị ta đá ra ngoài cục diện, ta tìm vài người nói chuyện, kết quả phát hiện những gián điệp này đại bộ phận trước đó cũng không biết mình là bị phe thế lực nào khống chế, mãi đến khi chuyện xảy ra rồi mới biết được là bị Hạ Hầu gia thao túng. Trước đây chỉ biết mình bị người ta khống chế. Tình hình và thủ pháp gần giống như Đỗ Ngân Kiều, ta muốn không nghi ngờ Hạ Hầu cũng khó. Trước đây không dùng đến nữ nhân kia, không chừng là chưa cần đến, bây giờ đến chỗ ta mới bắt đầu dùng đến, đương nhiên là bởi vì bắt đầu có giá trị sử dụng.  Vân Tri Thu cũng là thầm kinh hãi, nói:  - Chuyện này Hạ Hầu gia thật sự là đáng sợ, đúng là không chỗ nào không có người, cứ thuận theo tự nhiên không ngụy trang thêm gì, thủ đoạn âm thầm như vậy làm cho người ta khó lòng phòng bị, đồng thời còn có thể đến mức độ lớn nhất là bảo đảm không bại lộ thân phận phía trên, thật không biết bọn họ trong thiên hạ còn bố trí bao nhiều người như Đỗ Ngân Kiều.  - Trải qua qua đời kinh doanh, nội tình đương nhiên là không như bình thường, ngươi cho rằng Hạ Hầu gia có được thiên hạ là giả? Ta sớm muộn cũng sẽ nhổ tận gόc quái vật chiếm giữ thiên hạ này!  Miêu Nghị lạnh rên một tiếng, chợt cũng không biết nghĩ đên cái gì đó, hí mắt thì thâm một tiếng.  - Hạ Hầu gia thám tử. . .  Ngự viên viên khánh, nghìn năm mới có một lần, cũng chỉ có quan quý nhân chân chính mới có thể tới đây, rất nhiều quy tắc, chưa chắc là vui nhưng rõ ràng phải có thân phận, không biết bao nhiêu người khát vọng tới đây để được quy củ ràng buộc.  Lục ương viên, Phi Hồng thướt tha đi vào, đối với nơi này coi như là quen thuộc, theo Vân Tri Thu tới tham gia viên khánh, tới rồi đương nhiên phải tới bái kiến mẹ nuôi của nàng, còn Vân Tri Thu đương nhiên đến Thiên Tần Cung bái kiến thiên hậu.  Mà người trong Lục ương viên cũng coi như là quen Hồng Phi, dưới sự chỉ điểm, trong vườn cây xanh um tươi tốt thấy Xử Trượng Lục bà bà căn dặn Tiên Nga làm việc.  - Mẹ nuôi!  Phi Hồng tiến lên hành lễ.  Lục bà bà nhìn nàng một cái. Vui tươi hớn hở nói:  - Đến rồi sao.  Phi Hồng dạ, sau đó cùng Lục bà bà đi dạo ở trong vườn.  Đi dạo đến một chỗ không người, Lục bà bà đi về phía một đóa hoa đỏ tươi to như cái bát lớn, chăm chú nhìn hồi lâu, chợt than thở:  - Thiên vương rồi, giỏi rồi, giỏi rồi, thật là bạo gan, ngươi nói có đúng hay không? Phi Hồng cười nói:  - Chuyện của nam nhân, nữ nhi không muốn dính vào.  Lục bà bà thương tiếc lấy tay chạm vào cánh hoa kiều diễm.  - Không dính vào. . . Thiên hạ đại sự ta cũng không hiểu, nhưng mấy năm nay lại thấy không ít cảnh lên lên xuống xuống, sau mỗi hồi thiên hạ biến đổi, tuy có người phong quang vô hạn, nhưng theo sau cũng là không biết bao nhiều người cửa nát nhà tan, có vài người đầy cõi lòng chờ mong, lại không biết giá trị lợi dụng đã hết, chung quy lại về tay không, chuyện này sớm tỉnh ngộ, cố gắng còn có thể giữ lại cái mạng cho mình. Nha đầu, ngươi nói ta nói vậy có lý hay không?