[Dịch] Phi Thiên
Chương 3700 : Hiền sĩ giá lâm (2)
Ngày đăng: 04:45 21/08/19
Đi bộ đến trước cửa nội trạch phủ tổng đốc, hộ vệ đi theo tán ra, liếc mắt nhìn một tên thủ vệ trước đại môn nhà, kẻ sau cấp hắn một cái ánh mắt khẽ gật đầu.
Hai tên thị nữ nghênh tới. Thanh Nguyên Tôn vung tay tỏ ý lui xuống:
- Để ta an tĩnh một mình!
- Tuân mệnh!
Hai tên thị nữ ứng tiếng rời đi.
Một mình bồi hồi lúc lâu trong trạch viên rộng lớn thừa dịp không người chú ý, Thanh Nguyên Tôn lưu tâm nhìn quanh bốn phía, khe khẽ tiến đến một gian phòng nhỏ hẻo lánh.
Trong nhà, một tên hán tử mang theo giả diện đứng lên, chính là Dương Khánh, chẳng qua giả diện trên mặt đã đổi thành một bộ khác, chắp tay nói:
- Tham kiến điện hạ!
- Lần này lần vào đúng là không dễ, nếu không nhớ sớm đã thẩm thấu vào U Minh đại quân nhiều năm, căn bản không thể vào được, cho dù như thế, vì cẩn thận, còn hao phí không ít ngày giờ mới lên vào đến đây.
Thanh Nguyên Tôn đánh giá từ trên xuống dưới hắn một hồi, mới hỏi:
- Ngươi là vị nào?
Đây cũng là ám hiệu bảo đảm an toàn khi gặp mặt.
Dương Khánh cười nói:
- Dương Khánh!
Thanh Nguyên Tôn thở phào một hơi, tâm huyền căng chặt cuối cùng được thả xuống, không khẩn trương cũng không được, đối với hắn mà nói, khắp nơi ở chỗ này đều là nhãn tuyến của phụ hoàng, bình thường đều phải cẩn thận hành sự, càng huống hồ trong thời khắc mẩn cảm, ngầm tiếp xúc với người của Ngưu Hữu Đức như hiện tại.
Hắn không có ấn tượng với Dương Khánh, bởi vì trước kia khi hắn sinh ra, Dương Khánh cũng đã tan biến bên người Miêu Nghị, chỉ nghe nói qua bên người Miêu Nghị từng có tâm phúc như vậy, còn hình dáng cụ thể lại chưa thấy qua.
Mà sở dĩ Ngưu Hữu Đức sẽ phái Dương Khánh tới chỗ này, là bởi sau khi Ngưu Hữu Đức nghe được mẫu hậu mình tố khổ, mới quyết định phái một người tới hiệp trợ mình vượt qua nguy cơ khả năng sẽ xuất hiện.
Phái một người tới liền có thể giúp mình vượt qua nguy cơ? Với lời này Thanh Nguyên Tôn tồn tâm nghi ngờ, nhưng Miêu Nghị nói cho hắn, người này là quân sư của hắn, một người bằng với thiên quân vạn mã.
Thấy hắn không tin, Miêu Nghị lại nói, vặn ngã Hạo Đức Phương chính nhờ một tay người này sắp đặt, mà Miêu Nghị có thể một đường quật khởi đến nay cũng đều nhờ người này ra mưu hoạch sách, nếu không phải thiên hâu nương nương tổ khổ, thấy tình cảnh nương nương cùng điện hạ gian nan như thế, hắn cũng không bỏ được bạo lộ người này, phái y mạo hiểm tới đây.
Đổi là Thanh Nguyên Tôn trước kia thì chưa hẳn sẽ tin lời quỷ quái này của Miêu Nghị, nhưng qua nhiều năm ủng hộ như vậy, tài nguyên để cũng cho hắn không phải con số nhỏ. Nhiều năm như vậy không cầu hồi báo gì, tuy vẫn duy trì cự ly lại một mực lặng lẽ ủng hộ hắn, dù có một khối đá cũng có thể bi hâm nóng chứ đừng nói là tâm can con người.
Năm đó Nam quân kinh biến, thiên hạ chấn động. Sau đó Thanh Nguyên Tôn tự nhiên tìm hiểu qua thủ đoạn Miêu Nghị dùng để vặn ngã Hạo Đức Phương, ngoài miệng tuy không thừa nhận, nhưng trong lòng lại không khỏi chấn kinh, chấn kinh ở thủ đoạn phiên vân phúc vũ của Miêu Nghị, tự than không bằng, kết quả nào nửa ngày, hiện tại mới biết dưới tay Ngưu Hữu Đức là có hiền thần cao nhân tương trợ!
Hắn sừng sững tại U Minh chi địa đến nay, một mực khổ nổi cạnh mình không người, gọi là một hảo hán ba người giúp, cho rằng bên người bạn thân chỉ thiếu hiền sĩ có thể vì minh ra mưu hoạch sách, cho nên mới không thể làm được gì, không ngờ Ngưu Hữu Đức không ngờ đưa người dạng này đi tới, thật đúng là lâu hạn gặp mưa rào, tâm động không thôi.
Hắn bẩm báo tình hình cho mẫu hậu, Hạ Hầu Thừa Vũ nghe được cũng tâm động vô cùng, nói người này đã có bản lãnh như vậy, chính là đại hiền, làm lễ hiền hạ sĩ, ắt phải nghĩ cách mời chào, lấy vì mình dùng, ngàn vạn lần không thể bay ra giá đỡ thiên tử với người ta!
Hai mẹ con đều biết thiếu hụt của phía mình, bên người khuyết thiếu cao nhân chỉ điểm, mới tỉnh tỉnh mê mê một mực bị người bãi bố, nhưng là cũng hết cách, bất luận Thanh Chủ hay Hạ Hầu gia đều không cho bọn họ cơ hội chiêu hiền đãi sĩ.
Trên đường tới đây được biết cao nhân đã đến, trong long Thanh Nguyên Tôn cực là hưng phấn, ẩn ẩn cảm thấy cơ hội để mình đại triển quyền cước đã tới, gấp gáp tương kiến, lại không dám lộ ra manh mối gì với bên ngoài.
Cuối cùng đã gặp được, Thanh Nguyên Tôn nỗ lực không để bộ dạng hớn hở ra mặt qua dễ nhìn, miễn khiến đối phương khinh thường, nói:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, sợ là phải ủy khuất tiên sinh một lúc.
- Ta hiểu!
Dương Khánh gật đầu ứng tiếng, mặc cho đối phương thu mình vào trong túi.
Tiếp đó Thanh Nguyên Tôn ra khỏi phòng, đến thẳng tỉnh thất mình đang tu luyện. Cẩn thận như thế cũng là bởi không còn cách nào khác, lên tiếng nói chuyện ở chỗ này sợ bị người nghe được, làm phép truyền âm lại có pháp lực bá động, sợ bị người thám tra đến dị thường, chọc ra hoài nghi, tỉnh thất mà hắn tu luyện là nơi thích hợp nhất ở đây dù có pháp lực ba động cũng là điều bình thường.
Mà sở dĩ Dương Khánh tạm thời tránh ở trong phòng kia, cũng là bởi người có thể đưa hắn vào chỉ có thể đưa đến đó, chỗ tư mật của Thanh Nguyên Tôn có muốn đưa vào cũng không được.
Trước khi đặt chân vào tĩnh thất tu luyện, phân phó thị nữ không được cho phép thì không được quấy rầy hắn tu luyện, tiếp đó liền đi vào đóng cửa lại.
Đến tĩnh thất, Thanh Nguyên Tôn lại thả ra Dương Khánh, cười lên truyền âm nói:
- Tiên sinh chẳng lẽ không chuẩn bị lộ mặt một cái?
- Điện hạ phân phó, không dám không theo!
Dương Khánh khom người ứng tiếng, đưa tay bóc xuống giả diện trên mặt lộ ra chân diện mục.
Ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt thanh gầy, hai tấn hoa bạch, khi chất trên mặt vừa nhìn liền biết là người tràn đầy trí tuệ, Thanh Nguyên Tôn ngấm ngầm tâm hỉ, lại không biết năng lực người này là thật hay không, ngầm sinh tâm khảo hiệu, mới dò xét nói:
- Thế cục trước mắt của thiên hạ, không biết tiên sinh thấy thế nào?