[Dịch] Phi Thiên

Chương 3712 : Đồ cùng chủy kiến (1)

Ngày đăng: 04:45 21/08/19

Đưa mắt nhìn hai mẹ con rời đi, Dương Khánh bắt đầu nhận ra nguy cơ, thật sự là hai mẹ con này tâm chí không kiên định, năng lực chịu tải không đủ, rất dễ ba phải một khi rụt tay rụt chân, không khéo sẽ cầm hắn ra giao đai νοι Thanh Chủ. Tuy có áp lực từ phía Miêu Nghị, nhưng hắn không thể không cẩn thận, đừng để đến nỗi lật thuyền trong mương, bị hai đứa này hại chết. Hắn lập tức lấy ra tinh linh liên hệ cùng Miêu Nghị, kể lai tỉ mỉ tình hình, xin nhờ Miêu Nghị thông qua nội gián trong U Minh đại quân đã từng hướng Thanh Nguyên Tôn tuyên thệ hiệu trung tăng thêm áp lực cho hai mẹ con này, miễn khiến bọn họ khinh cử vọng động. Mà hại mẹ con ra khỏi cửa, lập tức gặp được Vương Định Triều tiến đến chờ lệnh: - Mạt tướng tham kiến nương nương, tham kiến điện hạ! Điện hạ, thiên chỉ đã đến. Vì sao còn không hạ lệnh tập kết nhân mã? Hạ Hầu Thừa Vũ vừa nghe liền nổi giận, quát mắng nói: - Lớn mật! Nên làm thế nào điện hạ tự có tính toán, ngươi là U Minh tổng đốc hay điện hạ là U Minh tổng đốc?  Vương Định Triều chắp tay nói:  - Nương nương bớt giận, mạt tướng không dám, nhưng đây là ý chỉ của bệ hạ, kéo dài không được, sợ là sẽ khiến bệ hạ tức giận, mạt tướng cũng là vì muốn tốt cho điện hạ. Thanh Nguyên Tôn thán nói: Ý chỉ bệ hạ tự nhiên là phải tuân theo, nhưng cũng không thể lỗ mãng xuất binh, tất phải trù hoạch kĩ càng mới được. Vương Định Triều: - Điện hạ, bệ hạ chỉ muốn chúng ta xuất binh tao áp lực đối với Nam quân. Thanh Nguyên Tôn: - Ngưu Hữu Đức là ai? Hắn có thể bò lên vi trí Thiên vương chưởng lệnh Nam quân tuyệt không phải may mắn, đó là một đại danh tướng năng chinh thiện chiến, quyết không thể khinh thị! Mà tính cách của Ngưu Hữu Đức cũng là kẻ vừa giận liền đánh, ngươi nào biết nếu chúng ta mạo nhiên tiến binh vào địa bàn hắn liều có bi phản kích hay không? Chúng ta không thể một lòng cầu may, nếu đã muốn xuất binh, liền phải làm tốt khả năng chuẩn bị động thu cùng Ngưu Hữu Đức, ngươi nói đúng hay không? Lời này là biện pháp kéo dài mà Dương Khánh mới vừa dạy hắn. Dạy thì dạy, nhưng tâm lý Dương Khánh lai rất rõ ràng, quyền chủ động ở trong tay Miêu Nghị, Thanh Chủ mà không có động tác, địa bàn Miêu Nghị bên kia là không khả năng nhường cho Thanh Nguyên Tôn, đến lúc đó tự nhiên lại có lý do khác để lần lửa với Thanh Nguyên Tôn, không khả năng thỏa mãn mong muốn của Thanh Nguyên Tôn được. Nhưng lời này đích xác có vài phần đạo lý, khiến Vương Định Triều không biết làm sao, chỉ đành thúc giục nó tận nhanh làm chuẩn bị. Thanh Nguyên Tôn cũng không thể không chuẩn bị chút động thái nào, nhân mã bên này cũng đang dần dần được điều động.  Một ngày rồi hai ngày đi qua, Thanh Chủ phía Thiên cung vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không lại hỏi qua lần nào. Năm ngày sáu ngày sau, Thanh Chủ vẫn cư mắt lạnh bàng quan. Một ngày lại một ngày trôi đi, U Minh đại quân không hề có động tĩnh nào, mặc ai đều nhìn ra Thanh Nguyên Tôn không nguyên xuất binh, sắc mặt Thanh Chủ cả ngày trầm lặng, rất không dễ nhìn, người trong Thiên cung gặp hắn nói chuyện đều bắt đầu cẩn thận dực dực, người quen thuộc Thanh Chủ đều biết Thanh Chủ đang trong trang thái tiếp cận với bạo phát. Từ lãnh cung đi ra, Thanh Chủ không đi cửa chính, mà đi vòng cửa sau sơn cốc, sơn cốc này vốn bị lần Hạ Hầu Thừa Vũ gây sự làm cho tan hoang tàn ta, tạm thời mới được sửa chữa qua loa. Đứng trên một khối núi đá, ánh mắt Thanh Chủ nhìn quanh cảnh tượng có phần lăng loàn sau khi bị tàn phá. Sau một hồi yên lặng, đột nhiên lành lạnh bật ra một câu: - Đã mười ngày rồi!  - Thượng Quan Thanh đứng dưới núi đá ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biết hắn muốn nói đến cái gì, nhè nhẹ ứng một tiếng: - Đúng vậy, ngày thứ mười rồi. Thanh Chủ chầm chậm chắp tay sau lưng, lành lạnh nói:  - Hắn còn không xuất binh, đây là đang cố ý kéo dài!  Thượng Quan Thanh hàm hồ nói: - Ngưu Hữu Đức năng chinh thiện chiến, điện hạ muốn chuẩn bị chu đáo một chút cũng có thể hiểu được. Thanh Chủ đột nhiên quay đầu, từ trên cao nhìn xuống coi chừng hắn, lạnh lùng nói: - Mấy lời quỷ quái đó ngươi cũng tin? Hắn rõ ràng không nguyện xuất binh, là đang cố ý kéo dài, là muốn kháng chỉ! Hắn còn muốn làm cái gì? Nghịch tử! Thượng Quan Thanh thử hỏi:  - Bệ hạ, hay là lại hạ chi thúc giục lần nữa? Thanh Chủ cười lạnh nói:  - Truyền ý chỉ của trẫm cho Vương Định Triều, để hắn tiếp nhiệm chức U Minh tổng đốc, lập tức khống chế hai mẹ con bọn họ, áp đến Thiên cung! Thượng Quan Thanh một mặt âu lo nói: - Bệ hạ nghĩ lại a, người một nhà không đến nỗi náo thành dạng này. Thanh Chủ lạnh lùng nói: - Trẫm đã cho hắn cơ hội, là nghịch tử này không biết hối cải, nghịch tử này lấy đâu ra lá gan đối đầu với trẫm? Trong đó tất có kỳ quặc, tiếp tục để mẹ con bọn họ ở chỗ kia, rồi chỉ sẽ bị người khác lợi dụng thôi, giờ mà còn không quyết đoán, đến lúc đó hậu quả càng khó giải quyết! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn kháng chỉ ư? Thượng Quan Thanh chỉ đành chắp tay lĩnh mệnh, nói:  - Tuân mệnh! Lão nô đi truyền chỉ ngay! Cưa đá ngoài tỉnh thất “ông” một tiếng mở ra, Dương Khanh đang bó gối đả tọa trên thạch sáp vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn vội vã đi vào. Không đợi Dương Khánh kịp nói lời gì, Hạ Hầu Thừa Vũ đã gấp giọng nói: - Đệ đệ, Tôn nhi vừa nhận được tin tức từ người mặt truyền tới nói Thiên cung phái người đến, không đến bên này, mà trực tiếp đến chỗ Vương Định Triều, sợ là bệ hạ có ý chỉ gì đó muốn đưa cho Vương Định Triều. Dương Khánh thầm nói, không hổ là người ngẩn tại Thiên cung nhiều năm, đã phát giác ra tình hình không đúng.  Kỳ thực nơi này cua hắn cũng mời vừa tiếp đến tin tức, biết Thiên cung phái người tới chỗ Vương Định Triều, nội gián của Hạ Hầu gia có thể thông báo tin tức này cho hai mẹ con, thì hắn không khả năng không biết được. Thần sắc Thanh Nguyên Tôn cũng có phần hoảng loạn, nói: - Cữu phụ, phía vương gia cuối cùng chuẩn bị thế nào rồi? Dương Khánh thả hai chân xuống, nói: - Nhanh, lai thêm mấy ngày chắc sẽ gần xong. Chẳng qua cho dù hiện tại vương gia đã chuẩn bị tốt, chỉ sợ cũng chậm mất, lãnh cung bên kia có người thừa cơ quấy phá, sợ là có người không muốn để nương nương cùng điện hạ sống sót đi về a! Hạ Hầu Thừa Vũ hai mắt hơi trừng: - Lấy gì?