[Dịch] Phi Thiên

Chương 3743 : Cửu đinh đoạn sách (2)

Ngày đăng: 04:46 21/08/19

Miêu Nghị gật gật đầu: - Tụ hiền đường bên kia cũng phải nhìn cho chặt, lúc này bản vương không hi vọng xảy ra chuyện. Từ Đường Nhiên lần nữa bảo chứng: - Tuyệt sẽ không để ảnh hưởng đến đại sự của vương gia! - Được rồi! Sự không nên trễ, người tận nhanh đi chuẩn bị đi. Miêu Nghị vẫy vẫy tay. Dương Triệu Thanh vươn tay làm tư thế mời, Từ Đường Nhiên lại cung cung kính kính hành lễ một cái mới theo hắn rời đi. Trên đường, gặp phải Dương Khánh vừa trở về, thấy Dương Khánh cùng Dương Triệu Thanh nhìn nhau gật đầu chào hỏi một cái liền thuận lợi tiến bên trong, thủ vệ cũng không ngăn trở, Từ Đường Nhiên vừa đi vừa ngoay đầu nhìn bóng lưng Dương Khánh, trong lòng có điểm hồ nghi... - Vương gia!  Dương Khánh vào trong sảnh, kiến lễ một cái. Miêu Nghị gật đầu: - Khổ cực, bên kia đều thỏa đáng cả chứ?  - Đều an bài tốt nên không có việc gì. Dương Khánh đáp lại một câu, từ trong trữ vật trạc lấy ra một thanh kiếm, dài chừng nửa trượng, thông thể trắng như tuyết, thân kiếm ánh lên quang trạch kim loại, độ sắc bén chỉ bằng mắt thường liền có thể nhìn ra. Kiếm phong đảo ngược, tỏ ý không có địch ý, hai tay dâng kiếm lên. Miêu Nghị sửng sốt một lúc, tiếp kiếm trong tay, cầm trên tay rất trầm trọng, lật xem cự kiếm, ngón tay bung bung vào thân kiếm, phát ra một tiếng “Đông” trầm muộn, tiếng này không phải kim cũng không không ngọc, mới ngập ngừng nói: - Đây chẳng lẽ chính là Cửu Đỉnh kiếm của Thanh Chủ? Dương Khánh nói: - Đúng vậy, Thanh Chủ vốn ban cho Vương Định Triều, sau Vương Định Triều bị Thanh Nguyên Tôn giết chết, rơi vào trong tay Thanh Nguyên Tôn, nghe nói là lợi khí năm đó Thanh Chủ chinh chiến thiên hạ, có thể ban cho Vương Định Triều đủ thấy tín nhiệm Vương Định Triều thế nào, đáng tiếc Vương Định Triều đi theo Thanh Nguyên Tôn lại là theo sai người, chưa thể đền đáp ưu ái của Thanh Chủ. Nghe nói kiếm này là do di tinh cực hiếm thấy trong tinh quang rèn tạo mà thành, trong một tòa tinh quang cũng chưa hẳn có thể lấy ra một khối dị tinh, độ khó để luyện chế ra một thanh bảo kiếm thế này không cần nghĩ cũng biết. Nghe nói kiếm này là năm xưa Hạ Hầu gia đưa tặng cho Thanh Chủ, ngụ ý là vô kiến bất tồi (cứng không thể gãy), nghe nói trên tay gia chủ Hạ Hầu gia còn có một thanh hắc sắc dị tinh bảo kiếm, độ sắc bén càng hơn kiếm này, cũng được tương truyền là tín vật của gia chủ Hạ Hầu gia. - Vô kiện bất tồi! Lợi khí năm đó Thanh Chủ chinh chiến thiên hạ rơi vào trong tay bản vương, đúng là điềm báo tốt! Miêu Nghị ha ha cười một tiếng, lật tay lấy ra một thanh hồng tinh bảo kiếm, hai kiếm khua múa chém vào nhau, một tiếng giòn vang, hồng tinh bảo kiếm liền gãy đoạn, không khỏi mừng rỡ tán thán nói: - Đúng la bảo kiếm sắc bén! Keng! Nửa đoạn kiếm trong tay bị quăng xuống đất, Cửu Đỉnh kiếm trên tay còn lại không nói hai lời cưa lên cổ mình. - Vương gia... Dương Khánh dọa nhảy dựng, còn tưởng hắn muốn cắt cổ, kết quả phát hiện Miêu Nghị chỉ là kéo ra một sợi dây đeo trên cổ để cắt xén. Sa! Kiếm phong cùng dây đeo mai vào nhau phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, nhưng dây thừng lại vẫn chưa đứt. Dương Khánh kinh nghi bất định, không biết dây đeo trên cổ Miêu Nghị đến cùng là vật gì, mà cứng cỏi đến mức có thể chống đỡ được bao kiếm sắc bén như thế! Sau mấy lần cưa đi cưa lại, dây đeo kia cuối cùng đứt ra. Hái xuống dây chuyền, nhìn Mặc lục châu trong bàn tay, trong lòng Miêu Nghị cảm khái không thôi, năm đó từ sau khi đeo vật này trên cổ, liền chưa từng một lần hái xuống. Không phải hắn không muốn hái xuống xem xem, mà là thực không cách nào hái xuống, dùng hết lợi khi vẫn không cách nào chặt đứt dây đeo này, bây giờ lấy đến Cửu Đỉnh kiếm thì cuối cùng mới chặt đứt được. Thấy Miêu Nghị có vẻ cảm khái, Dương Khánh nhịn không được hỏi: - Vương gia, đây là vật gì? Miêu Nghị khẽ cười nói: - Lễ gặp mặt năm xưa người đó tặng ta. Dương Khánh “A” một tiếng, nghĩ thầm, khó trách, bằng Cửu Đỉnh kiếm mà vẫn khó đứt ra sợi dây kia, sợ là không phải vật của người bình thường. Xoay lại bao kiếm trong tay, Miêu Nghị nâng lên nói: - Tiên sinh liên tục lập công lớn, không biết thưởng gì, kiếm này liền thưởng cho tiên sinh thôi! Dương Khánh cuống cuồng lui ra sau một bước, khoát tay, cười khổ nói: - Kiếm này chính là lợi khi năm đó Thanh Chủ chinh chiến thiên hạ, có trải nghiệm đó liền đã không phải một thanh bao kiếm giản đơn, mà được trao cho hàm nghĩa đặc thù, thành một thanh đế vương chi kiếm, chỉ có ngươi quyền thế chân chính xứng với vật này mới dám lấy ra sử dụng, người bình thường cũng vô phúc hưởng thụ, làm không khéo con sẽ mang đến họa sát thân, Vương Định Triều chính là vết xe đổ! Thuộc hạ vạn vạn không dám nhận thưởng này, kiếm này cũng chỉ có vương gia mới xứng mà thôi. Miêu Nghị ha ha một tiếng: - Ngươi làm sao cũng học biết vỗ mông ngựa rồi? Thôi được, nếu ngươi đã nói nghiêm trọng như vậy, ta cũng không làm khó ngươi. Nói rồi lật tay thu lại bảo kiếm, chuyển sang xem xét dây chuyền trong tay. Đồ vật nay theo gót hắn nhiều năm, sớm thành thói quen, đột nhiên lấy xuống cảm giác như thiêu thiếu cái gì, do dự hồi lâu, lại đeo lên trên cổ, lần nữa cột lại. Vừa thả tay xuống lại thuận tay xách ra một chiếc tinh linh, khẽ nhăn mày nói: - Thành Thái Trạch! Hai người lòng dạ biết rõ nhìn nhau khẽ cười. Tinh linh bắt được liên hệ, Miêu Nghị mở lời: - Không biết Thành vương gia có gì chỉ giáo? Thành Thái Trạch: - Lão đệ cần gì biết rõ còn cố hỏi, lão đệ nói cho bản vương một con đường sống, không biết đường sống ở đâu? Miêu Nghị: - Tiểu đệ tự nhiên là người nói lời thì sẽ giữ lời, còn là câu nói kia, cứ việc đến tìm tiểu đệ, tiểu đệ sẽ không thấy chết mà không cứu! Thành Thái Trạch: - Mọi người đều lòng dạ hiểu rõ, vòng vèo có nghĩa lý gì đâu? Miêu Nghị: - Ta đã nói, tới tìm ta, chẳng lẽ còn chưa đủ trực tiếp ư? Chỉ cần người qua đây, ta bảo đam tính mạng trên dưới Thành gia đều vô ưu! Thành Thái Trạch: - Chỉ đơn giản như vậy? Miêu Nghị: - Vương gia đang nói đùa ư? Chi nhân mã kia của người không đưa cho ta, ta dựa vào cái gì phải làm chuyện phí sức không chỗ tốt còn đắc tội người? Thành Thái Trạch cả kinh, hỏi: - Ngươi muốn nhân mã trên tay ta? Cho dù ta cho ngươi, người cũng dám muốn ư? Miêu Nghị: - Chỉ chê ít, không chê nhiều, người nói ta dám hay không?