[Dịch] Phi Thiên
Chương 38 : Đánh một trận định Nam Tuyên (1)
Ngày đăng: 04:06 21/08/19
Bốn vó Hắc Thán trong nháy mắt tung bay như ma mị, tốc độ nhanh như hồn ma màu đen trong gió, cho dù là hồn ma mập ú nhưng tốc độ không phải là tầm thường. Vượt núi băng đèo như giẫm trên đất bằng, vượt qua sông suối cũng chỉ nhoáng lên, nhanh chóng bỏ rơi Diêm Tu vốn đang chạy song song lại sau lưng.
Người bình thường không chịu nổi tốc độ long câu nhanh như vậy, đừng nói không mở mắt ra được, bị gió thổi bay đi cũng là bình thường.
Rất nhanh Miêu Nghị vọt tới trước mặt chạy song song với Tần Vi Vi đang dẫn đội. Hai người quay đầu lại nhìn nhau, ánh mắt va chạm như bắn ra tia lửa.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía phía trước, khóe miệng nở một nụ cười quỷ quyệt, hơi cúi người, đưa tay vỗ vỗ vào cổ Hắc Thán.
Hắc Thán tâm lĩnh thần hội, lại tăng tốc một lần nữa, từ từ vượt qua long câu Tần Vi Vi nửa thân.
Tần Vi Vi uất nghẹn trong lòng, âm thầm truyền đạt ý niệm cho vật cỡi của mình. Long câu của nàng lập tức phóng xuất tất cả tốc độ, điên cuồng đuổi theo, khiến cho thành viên toàn đội phía sau cũng rối rít gia tốc đuổi theo động chủ.
Bất quá làm cho Tần Vi Vi hận đến nghiến răng nghiến lợi chính là, long câu như heo chạy trước mặt kia nhanh đến khác thường. Tuy rằng long câu của nàng đã chạy tới mức vong mạng, nhưng khoảng cách giữa tên mập kia và vật cỡi của nàng càng ngày càng kéo dài ra, mặc cho nàng liều mạng thế nào cũng không đuổi kịp.
Không bao lâu sau thân thể mập mạp của Hắc Thán đã vượt qua Tần Vi Vi hơn trăm thước, đây là dưới tình huống trên mông nó vẫn còn hai vết thương đâm của nàng.
Càng quá đáng hơn là dường như Hắc Thán cảm thấy mình chạy nhanh hơn vẫn chưa hả giận, nó lại giảm tốc độ một chút, rút ngắn khoảng cách trước sau, sau đó hai chân sau của nó cố ý hất lên một đống bụi đất, cát đá, cỏ dại các loại.
Một đống đồ dơ tạp nhạp bay vào mặt Tần Vi Vi ở phía sau, tuy nhiên hết thảy đều bị nàng thi pháp ngăn cản hất ra.
Miêu Nghị phía trước khẽ cười, cảm giác thật là thoải mái, rốt cục cũng hả giận.
Phía sau Diêm Tu thấy vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân, đây rõ ràng là cố ý chọc tức Tần Vi Vi, lão vội vàng truyền âm nói:
- Lão đệ, đừng làm bậy, ta nghe nói hình như động chủ Bách Hoa động Tần Vi Vi là con gái nuôi của sơn chủ Dương Khánh, trước khi vị trí động chủ của ngươi được xác định, ta thấy tốt nhất ngươi chớ nên đắc tội với nàng.
Nụ cười Miêu Nghị cứng đờ, trong nháy mắt không cười được nữa, trong lòng điên cuồng thóa mạ, vì sao lão không nói sớm…
Tần Vi Vi cũng không nhịn nổi nữa, cầm thương chỉ về phía Miêu Nghị, lạnh lùng âm trầm quát lớn:
- Nghe hiệu lệnh của ta, vị trí của ngươi ở phía sau ta, ra chiến trường kẻ nào chống lệnh, giết chết không tha!
Miêu Nghị ngoan ngoãn để cho Hắc Thán chậm lại, để cho Tần Vi Vi vượt qua mình.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Chính là tình cảnh hiện tại, chuyện mà Hắc Thán làm trước đó, hiện tại long câu của Tần Vi Vi cũng đang làm.
Long câu của nàng không thông minh như Hắc Thán, không phải là nàng chỉ điểm mới lạ.
Một đống tạp nhạp từ phía trước bay ngược ra sau ập vào đầu mặt Miêu Nghị và Hắc Thán, ép cho hắn phải không ngừng thi pháp hất ra. Thời gian kéo dài tiêu hao pháp lực cũng không nhỏ, còn không dám có bất kỳ ý kiến gì, chuyện hắn có thể làm, người khác không có lý do không thể làm được.
Hắc Thán thỉnh thoảng uất ức hí lên một tiếng, Miêu Nghị không cho nó trả thù.
Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì mắt nhìn phía trước, trong lòng vui hay buồn chỉ có nàng mới biết.
Những người khác phía sau vì tránh cho bị liên lụy, phân tán sang hai bên tả hữu chạy theo, ai nấy dùng ánh mắt thương hại nhìn Miêu Nghị ngoan ngoãn đi theo sau Tần Vi Vi hít bụi.
Cũng không lâu lắm, đoàn người thấy được đại đội nhân mã Dương Khánh bày ra trận thế trên một hoang nguyên mênh mông trống trải.
Tần Vi Vi vừa nhìn trận thế này cũng biết chuẩn bị nghênh địch quyết chiến ở chỗ này, nhanh chóng dẫn đội vào trận.
- Miêu Nghị!
Tần Vi Vi mắt nhìn phía trước đột nhiên khẽ kêu một tiếng.
Miêu Nghị lập tức giục Hắc Thán tiến lên nghe lệnh, Tần Vi Vi cầm thương chỉ về phía trước:
- Một khi giao phong, ngươi đánh trận đầu!
Đây là công báo thù riêng! Miêu Nghị nhắm mắt ôm quyền nói:
- Thuộc hạ nghe lệnh!
Nghe tiếng, những ánh mắt thương hại lại nhìn về phía Miêu Nghị.
Diêm Tu lắc đầu thở dài, một hàng binh lớn lối như vậy làm gì.
Phía trước, một tu sĩ điều khiển long câu cấp tốc đuổi theo một tên tu sĩ khác chạy tới, hẳn chính là thám báo thăm dò tiền tuyến của phe địch đang đuổi giết thám báo bên này.
Thấy bên này bày ra trận thế, thám báo phe địch không dám tiếp tục đuổi giết, nhanh chóng vòng trở về.
Thám báo bốn phương nhanh chóng vọt tới trước mặt Dương Khánh dừng lại, xoay tay lại chỉ về phía sau bẩm báo:
- Bẩm sơn chủ, nhân mã Lư Ngọc đã tới!
Dương Khánh khẽ vuốt cằm, phất tay cho bọn họ lui xuống.
Rất nhanh, phía trước vang lên một trận rầm rập ép tới, ngay cả mặt đất cũng có thể cảm nhận được chấn động.
Một đám long câu chạy nhanh đến, hơn ngàn tên tu sĩ đông như kiến tiến tới gần, dừng ở cách bốn năm trăm thước.
Miêu Nghị nhìn nhân thủ bên mình, sau đó nhìn sang đối diện, đoán chừng phải có hơn ngàn tên tu sĩ, nhưng bên Dương Khánh vẫn chưa tới năm trăm tên, hắn không khỏi nghi ngờ trận đánh này có thể đánh thắng được không…
Trên thực tế hơn phân nửa nhân thủ phe Dương Khánh là đến từ Lam Ngọc môn, nếu không một sơn không thể có nhiều tu sĩ như vậy.
Trận thế đối diện khiến cho không ít người có tu vi thấp bên này âm thầm khiếp đảm, bị động chủ các lộ phía trước áp trận quay đầu lại lạnh lùng đảo qua, lập tức lại cố gắng lên tinh thần.
- Dương Khánh nghịch tặc!
Một tiếng rống to như giữa không trung nổ vang như sấm sét, vang vọng trên hoang nguyên.
Đối diện có mười tên tu sĩ thân khoác ngân giáp, trong đó có một người tay cầm phương thiên họa kích, từ trận doanh giục long câu chạy lên phía trước, cầm kích chỉ Dương Khánh gầm lên.
Dương Khánh không cam lòng yếu thế, cũng giục long câu chạy ra trước trận, ngân thương trong tay chỉ đối phương quát lớn:
- Lư Ngọc lão tặc, dám khi ta!
- Dương Khánh cẩu tặc, ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi dám phản bội ta!
- Nhớ năm xưa mỗ liều mạng chém giết, chinh chiến tứ phương vì ngươi, cùng các huynh đệ khác đưa ngươi lên ghế phủ chủ, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào? Bề ngoài thăng lên nhưng thật ra là giáng xuống, hiếp người quá đáng!
Dương Khánh nổi giận xung thiên ra vẻ bị buộc bất đắc dĩ, giơ thương chỉ về phía đối diện:
- Lão tặc Lư Ngọc không có lượng bao dung, kết cục của ta chính là vết xe đổ cho các vị huynh đệ. Sao các vị không cùng ta giết chết lão tặc này, sau khi chuyện thành công, ta cùng với chư vị huynh đệ vĩnh kết đồng tâm, cùng hưởng nguyện lực thiên hạ!
Đây quả thật là sách động thủ hạ làm phản ngay trước mặt mình, tự nhiên Lư Ngọc sẽ không để cho y nói thêm gì nữa.