[Dịch] Phi Thiên

Chương 3849 : Quyết chiến sắp tới (2)

Ngày đăng: 04:47 21/08/19

Đợi đến lúc Câu Việt lại từ trong sơn động đi ra, Quảng Mị Nhi một thân váy áo trắng tinh lặng lẽ bước đi sau người, thần tình u ám lạc mịch, hai bên còn có nha hoàn hộ tông.  Phi thiên mà đi, đặt chân tới trận tiền đại quân đang bao vậy, qua một trạm kiểm soát mới gặp được Thanh Nguyệt cùng Dương Triệu Thanh.  Trong đại quân có không ít ánh mắt rơi đến trên người Quảng Mị Nhi, ai cũng thầm khen, thật đúng là tuyệt sắc thế gian...  Miêu Nghị đang trên đường lao nhanh thì nhận được truyền báo, Thân lộ Lạc Mãng, Ngọ lộ Hoàng Hạo, Vi lộ Cô Ngọc Thành đã suất quân đầu hàng, chỉ riêng Quảng Lệnh Công không hàng, cũng không thấy bên kia có bất cứ người nào đi ra, nhưng Quảng Lệnh Công lại đưa Quảng Mị Nhi sang tặng cho hắn.  -Đây là có ý gì? Miêu Nghị bị làm cho hồ đồ.  Nhưng ba đạo nhân mã đầu hàng, đồng nghĩa với đại thế đã định, Miêu Nghị tinh thần đại chấn, mệnh Thanh Nguyệt cùng Dương Triệu Thanh lập tức bác đoạt binh quyền của tướng lĩnh đầu hàng, tách khỏi nhân mã dưới tay, tạm thời bố trí vào trong trường trung quân nghe dụng, đợi chiến hậu lại luận công hành thương, đưa nhân mã đầu hàng pha trộn lẫn vào các bộ, để tiện cho việc thống lĩnh.  Nhân mã không ngừng thôn tính khoách sung như thế, đắc lợi nhất là bộ hạ cũ trong Nam quân của Miêu Nghị, là những ngươi mạo hiểm cùng theo Miêu Nghị khởi sự, không ít người mặt dưới đã thăng liền mấy cấp. Ngoài miệng nói là hàng quân được đối xử bình đẳng, nhưng đó đều là giả, làm sao có thể xem nhau như người một nhà được, người vừa đầu hàng đi qua thì làm sao có khả năng thăng quan ngay được? Người ở bên kia đầu hàng, đồng nghĩa với ta ở bên này lập công, ta tự nhiên phải được thăng quan. Miêu Nghị còn phải dựa vào những bộ hạ cũ kia để khống chế lượng nhân mã khổng lồ trong tay, tất nhiên là phải ưu đãi, mà những bộ hạ cũ này một đường cùng theo Miêu Nghị lên như diều gặp gió, chính đang lúc phấn khơi tấn tới, tuyệt đối là toàn lực ủng hộ Miêu Nghị, nếu không bị tổn hại chính là lợi ích của bọn hắn.  Mà Miêu Nghị nơi này đã nhận được tin tức, Thanh Phật đã soái lĩnh một tỷ nhân mã chia binh mà đi, đại quyết chiến sau cùng đang sắp sửa đi tới!  Đại sự sắp tới, một ít vấn đề tiểu tiết có thể để sang một bên, sau này chầm chậm xử lý, vấn đề của Quang Lệnh Công có thể tạm thời không quản, có điều hắn vẫn hạ lệnh để Dương Triệu Thanh thông cáo nhân mã Tây quân đầu hàng, phong Quảng Mị Nhi là An Nhạc thiên phi!  Đây là vị Thiên phi đầu tiên mà Miêu Nghị sắc phong sau khi xưng đến mục đích chủ yếu là vỗ an quân tâm Tây quân vừa mới đầu hàng. Quảng Lệnh Công kinh doanh Tây quân nhiều năm, Miêu Nghị có thể tưởng tượng ra được, những bộ hạ đầu hàng kia có thẹn với Quảng Lệnh Công, rất nhiều người vẫn chướng tâm về Quảng Lệnh Công, nếu không phải tình thế bức bách chỉ sợ chưa hẳn sẽ hàng, đồng nghĩa với lực hiệu triệu của Quảng Lệnh Công vẫn còn rất lớn, khác hẳn đám người đã chết là Hạo Đức Phương cùng Khấu Lăng Hư, cái lúc này hắn không muốn xảy ra bất kỳ chuyện hỗn loạn nào.  Phong Quảng Mị Nhi làm thiên phi là muốn nói cho nhân mã Tây quân, rằng các ngươi có thể an tâm, ta sẽ không bạc đãi Quảng Lệnh Công, các ngươi cứ việc yên tâm hiệu mệnh cho ta!  Đồng thời cũng là muốn nói cho trên dưới Tây quân, Quảng Lệnh Công đã chính thức đầu hàng bên này!  -An Nhạc thiên phi!  Trong động thiên phúc địa, Mi nương đang trong cơn thương tâm, lệ rơi đầy mặt không khỏi sửng sốt, nàng còn lo lắng nữ nhi làm vật phẩm hiến cho đối phương sẽ chịu tủi nhục, ai ngờ vừa mới đưa ra ngoài lập tức được phong làm thiên phi, chỉ dựa vào phong hào “An Nhạc”, đủ biết thái độ Ngưu Hữu Đức muốn biểu đạt ra là thế nào.  - Đây hình như là thiên phi đầu tiên mà Ngưu Hữu Đức sắc phong đúng không?  - Mị nhi đúng là có phúc!  - Tỷ tỷ, giờ ngươi không cần lo lắng nữa rồi nhé!  Đừng xem thường sức ảnh hưởng của phong hào này đối với trên dưới Tây quân, chỉ dựa vào phong hào nay, chí ít lập tức lắng lại bất an trong lòng đám nữ nhân ở động thiên phục địa, bọn họ đã biết dụng ý của Ngưu Hữu Đức, chắc hẳn sẽ không làm khó mình. Thế là một quần nữ nhân vây ở bên người Mị nương, người thì khen tặng, kẻ thì chúc mừng, Mị nương cũng không khóc nữa, ngược lại có vẻ hơi ngại ngùng, nội tâm bất giác hoan hỉ.  Ngoài mặt thì khen tặng chúc mừng, kỳ thực không ít người đang hâm mộ đố kị, không nghĩ tới chuyện sẽ thế này, sớm biết kết quả như vậy, trước đó nên thừa dịp Mị nương không nguyện ý, gọi nữ nhi mình đi thay thì hay rồi.  -Thiên phi a! Cứ nhìn phong hào Như Ý thiên phi của Chiến Như Ý là biết.  Trước đó không ít nữ nhân còn đang suy xét, dù sao hiện nay Quảng gia đã sa sút, chắc sau này không cần phải nhìn sắc mặt Mị nương nữa, nhưng tủi nhục trước kia có thể tìm cơ hội nhục nhã ngược trở lại, ai ngờ nữ nhi của đối phương chỉ chớp mắt liền thành thiên phi, thành chỗ dựa cho trên dưới Quảng gia, ai còn dám không nể mặt Mị nương?  Chút tiểu tâm tư thầm thà thầm thì trong lòng không thể không ấn xuống, đổi thành mặt cười, trong lòng lại thở dài, mệnh của mẹ con này sao tốt đến như vậy!  Hai trăm triệu thân quân của Quảng Lệnh Công vẫn chưa nhận được lệnh đầu hàng, còn đang đứng chờ ở các dãy núi bên ngoài.  Miêu Nghị không tốn tinh lực làm ra tấn công, chỉ mệnh Thanh Nguyệt lưu lại năm trăm triệu nhân mã canh chừng, hơn tám tỷ nhân mã thừa lại tấn tốc nghênh về hướng Thanh, Phật, trong đó lại tách ra hai tỷ nhân mã khẩn cấp chạy tới chi viện cho Nghiêm Tiếu.  Binh lực trên tay sung túc, lại giải quyết xong hậu hoạn Tây quân, Miêu Nghị chuẩn bị đồng thời tác chiến ở hai tuyến, muốn nhanh chóng giải quyết đại quận Thanh Phật!  Nghe được tấu báo của Tư Mã Vấn Thiên, nhân mã đang khẩn cấp lao nhanh trong tinh không vội vàng dừng lại.  Quá trình hợp nhất Tây quân được phía Miêu Nghị khống chế rất nghiêm mật, phòng ngừa để lộ tin tức, nhưng trong gia quyến bên người Quảng Lệnh Công lại có thám tử cua giám sát tả bộ, hiện tại tựa hồ phía Quảng Lệnh Công cũng không tâm tư để ý việc này, khiến cho thám tử của giám sát tả bộ thưa cơ để lộ tin tức.  -Quảng Lệnh Công không cốt khí như thế, còn mặt mũi nào đi gặp Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương cùng Khấu Lăng Hư!  Thanh chủ tức tối đến giậm chân.  Sắc mặt Phật chủ cũng âm trầm lại, đối mặt với trọng binh Ngưu Hữu Đức ùa đến, bên này căn bản không có thắng tính, biết bây giờ đã phiền hà to.  Hai người chụm đầu thương nghị một lúc, vốn định hồi binh hội hợp cùng Vu Khúc, dồn lực tiêu diệt Nghiêm Tiếu sở bộ trước, nhưng suy xét đến Phượng tộc thủ hộ huyền nữ, còn có cái tên có vẻ là Long thần kia, khả năng sẽ làm hư chuyện tốt của bọn họ, bởi thế vẫn quyết định tiếp tục tiến về phía trước, lấy một tỷ nhân mã quyết chiến cùng Ngưu Hữu Đức.  Cho dù biết đánh không thắng, nhưng mục đích của bọn họ là tận lượng tiêu diệt nhân mã Ngưu Hữu Đức, hai người muốn ở trong vạn quân lấy đi tính mạng Ngưu Hữu Đức.  Cho dù nhân mã của hai người đanh đến không còn một ai, cho dù không giết được Ngưu Hữu Đức, hai người cũng tin tưởng bản thân có đủ năng lực thoát thân khỏi loạn quân. Mà chỉ cần Ngưu Hữu Đức chết đi, nhân mã vừa bị Ngưu Hữu Đức thôn tính rất là hỗn tạp, trừ Ngưu Hữu Đức ra căn bản không ai có thể áp chế được, quần long không đầu tất sinh nội loạn, thiên hạ sẽ phân liệt thành nhiều thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ còn hơn cả dĩ vãng. Sau đó bằng lực hiệu triệu của bọn họ, tùy thời có thể tụ tập được một nhóm nhân mã, tiến hành thôn tính từng thế lực một.  Còn không chiến mà chạy hay đầu hàng, hai thứ đó căn bản không nằm trong tuyển chọn của hai người, cho dù thế yếu đến mấy, cũng phai liều chết một trận với Ngưu Hữu Đức, tuyệt không khả năng chắp tay nhường ra thiên hạ!