[Dịch] Phi Thiên

Chương 3862 : Đừng để bệ hạ khó xử (1)

Ngày đăng: 04:47 21/08/19

- Bức đến bọn họ không còn đường sống, tất sẽ liều chết phản kháng, đồng thời sẽ khiến chúng ta bên này tổn thất không nhỏ, Thanh, Phật đã chết, không tất yếu phải làm ở thế, để ta khuyên khuyên bệ hạ.  Thành Thái Trạch nói xong liền muốn sang bên kia diện kiến Miêu Nghị, ai ngờ Dương Khánh lên tiếng nói:  - Thành vương, tốt nhất là đừng đi khuyên.  Thành Thái Trạch quay đầu nhìn lại, hỏi:  - Dương tiên sinh có cao kiến gì?  - Không khuyên, thì chỉ chết những người này thôi, nếu khuyên, sợ là bệ hạ phải giết đến không người dám ngăn trở mới thôi!  Dương Khánh nhàn nhạt một câu, ánh mắt liếc nhìn Thành Thái Trạch, lại bồi thêm một câu:  - Sau trận chiến này, bệ hạ sẽ thực sự trở thành công chủ cuả thiên hạ!  Lời này vừa nói ra, Thành Thái Trạch đột nhiên bừng tỉnh, sau lưng thiếu chất ứa mồ hôi lạnh, mới biết chi chít xíu nữa thôi là mình đã đưa đầu gác lên đao.  Đám ngươi Đằng Phi, Hoàng Hạo, Lạc Mãng, Cô Ngọc Thành thần tình mỗi người mỗi khác, thần sắc có phần trầm trọng, đều trầm mặc không nói, đã hiểu ý trong lời Dương Khánh nói.  Sau trận chiến này, Ngưu Hữu Đức đã thu gom hết thảy binh quyền trong thiên hạ, sẽ không cho phép cục diện bốn quân đối kháng Thiên đình tiếp tục xuất hiện, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tiếp tục dương phụng âm vị, khiêu chiến quyền uy Thiên đình, đại chiến sắp sửa kết thúc, giết những người này là vì lập uy, là chứng minh cho tất cả mọi ngươi, rằng đại quyền sinh sát trong thiên hạ này giờ đang nằm trên tay ai!  Mà kẻ nào ngăn trở chính là đang khiêu chiến quyền uy của Ngưu Hữu Đức, hậu quả thế nào e rằng khó mà dự liệu, tóm lại khẳng định không phải kết quả tốt đẹp gì, phải biết giờ đang trên chiến trường, không cần phải tìm mượn cớ nào khác, chỉ bằng một câu “Vi kháng quân lệnh” là đủ để hủy diệt người rồi!  Vài vị vương gia, đại soại đã giao ra binh quyền, tâm tình không khói trầm trọng di thương, nhớ tới lời hứa hẹn lúc trước khi Ngưu Hữu Đức chiêu hàng bọn họ, hiện giờ bọn họ đã giao ra binh quyền, lại bị khống chế trong trung quân của Ngưu Hữu Đức, nói không chừng Ngưu Hữu Đức làm vậy chính là để đợi bọn họ đi khuyên, trên tay chính xách theo cái mũ “Vi kháng quân lệnh” đang không biết nên đội lên đầu ai, thử hỏi Thành Thái Trạch vừa nghĩ minh bạch làm sao có thể không bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh được.  Lời hứa hẹn phong vương kia, không biết Ngưu Hữu Đức còn sẽ nhận hay không, bọn họ không biết, nhưng ít ra chính bọn họ tuyệt không dám nhắc lại.  Nghĩ đến đây, có người không khỏi nhớ tới năm xưa đám người Thanh chủ hứa hẹn với đám người tứ đại Thiên vương, thề thốt nói là sẽ phân hưởng thiên hạ, nhưng đến cuối cùng Thanh chủ lại xé bỏ lời hứa, còn giết không ít người, biển những người liên can thành thần tử dưới tay. Bây giờ nghĩ lại, Ngưu Hữu Đức thì có gì khác biệt với đám Thanh chủ kia?  Càng thảm chính là, đám người tứ đại Thiên vương năm đó còn nắm chặt binh quyền không tha, mà bọn họ lại bách tình thế phải giao ra binh quyền, tự thân cũng bị khống chế, so với Thanh chủ, Ngưu Hữu Đức càng là nắm hết binh quyền thiên hạ vào trong tay. Sai biệt căn bản nhất là ở tứ đại Thiên vương năm đó là người hợp tác với đám Thanh chủ, mà bọn họ lại là kẻ đầu hàng Ngưu Hữu Đức, ngay cả gia quyến đều thành con tin trên tay Ngưu Hữu Đức.  Trước mắt, tình trạng chém giết kịch liệt vẫn còn đang tiếp diễn.  Ở một phiến chiến trường khác, chém giết cũng đang tiếp tục, Nghiêm Tiếu rõ ràng nằm ở bại cục, một tỷ nhân mã chỉ còn sót lại không đến một trăm triệu, đang ngăn cản thế vây công tới từ gần sáu trăm triệu nhân mã do Vũ Khúc chỉ huy.  Nghiêm Tiếu vẫn đang gắng gượng chống cự, khổ sơ chờ đợi viện binh, hắn cũng biết viện binh sắp đến.  - Nghiêm soái, bệ hạ đại thắng, Thanh, Phật đã bị bệ hạ chém chết, nhân mã sơ bộ của chúng cung sắp bị diệt tới ở nơi!  Hắc Thán thu lại tinh linh, mặt mày hớn hở thông báo tin tức ở chiến trường bên kia.  - Hay lắm!  Nghiêm Tiếu tinh thần đại chấn, thuộc cấp hai bên nghe tin cũng là đại hỉ, giờ thiên hạ này rơi vào tay ai đã không cần nói nhiều, những tướng lĩnh đi theo phò tá Ngưu Hưu Đức như bọn họ tự nhiên không thiếu được chỗ tốt.  Vũ Khúc thân tại trung quân lại nắm chặt tinh linh, tay đang run rẩy, khóe mắt lấp lánh lệ quang, nỉ non một tiếng:  -Bệ hạ!  Hắn đã nhận được tin báo từ cận vệ quân ở chiến trường bên kia, ở đó còn sót lại mấy trăm triệu nhân mã, đang bị mấy tỷ địch quân vây công, Thanh chủ cùng Phật chủ đã chết.  Đối với Vu Khúc mà nói, biện pháp tốt nhất bây giờ là hắn mang theo nhân mã bên người lập tức bỏ chạy tránh ra phong mang của Ngưu Hữu Đức. Nhưng vấn đề là, một khi thiên hạ bị Ngưu Hữu Đức chiếm, bọn họ còn có thể đi được nơi đâu? Cận vệ quân một mực bị Thiên cung khống chế trong tay, căn bản không có con đường tự thân bổ cấp nào, nhiều người như vậy sau này sinh hoạt ra làm sao? Càng huống hồ trên chiến trường còn có nhiều huynh đệ cận vệ quân đang trong vòng chém giết như vậy, nhất thời không cách nào thoát thân, nếu hắn đi chính là bỏ mặc những huynh đệ kia lại, cận vệ quân xưa nay không có tiền lệ ném bỏ huynh đệ chạy trốn.  - Truyền lệnh đi xuống, thông tri huynh đệ trên chiến trường chuẩn bị triệt thoái!  Vu Khúc trầm giọng hạ lệnh.  - Đại nhân, mắt thấy sắp thắng đến nơi rồi!  - Phó tướng ở một bên không khỏi cả kinh, nhắc nhở nói.  Tướng lĩnh ở hai bên đều cả kinh nhìn Vu Khúc, tựa hồ khó mà chấp nhận mệnh lệnh này, chết nhiều người như vậy, mắt thấy sắp thắng đến nơi, lại chuẩn bị triệt thoái?  Chỉ vì bọn họ không biết Thanh, Phật đã bại vong. Vũ Khúc banh mặt lại, quát:  - Chấp hành mệnh lệnh, triệt!  Bây giờ hắn chưa thể công bố tin Thanh, Phật đã chết, bằng không sẽ khiến quân tâm đại loạn.  Tướng lĩnh hai bên đành chịu, chỉ có thể truyền đạt quân lệnh xuống dưới.  Nhân mã cận về quân đang vây công bắt đầu triệt về, đồng thời yểm hộ phối hợp cho bộ phận nhân mã thâm nhập chém giết sâu trong chiến trận lui ra.  - Đại soái! Quân địch muốn chạy!  Phó tướng bên cạnh Nghiêm Tiếu gấp giọng nhắc nhở.  Nghiêm Tiếu mặt lộ hung tướng, nói:  - Truyền lệnh đi xuống, viện quân của chúng ta sắp sửa tới nơi, không tiếc đại gia cầm chân bọn họ, tuyệt không thể để cho chúng chạy! Chư vị, đây là cơ hội sau cùng để các ngươi lập công, lỡ qua lần này, đến sau sợ là khó mà có được cơ hội tốt như vậy nữa!  -Tuân mệnh!  Bộ tướng hai bên ứng tiếng, một quần tướng lĩnh thoát ly trung quân, tự thân mang theo nhân mã mặt dưới xông ra ngoài, ngăn trở quân địch triệt thoái, không tiếc đại giá cầm chân cận vệ quân lại.  Mà đúng lúc này, Vu Khúc đột nhiên quay đầu, chỉ thấy nơi sâu trong tinh không bay tới trên vạn người, lại tịnh không đi thẳng đến chiến trường, mà từ hai bên vũ hồi bao quanh chiến trường.  Trong long Vũ Khúc lộp bộp một cái, biết viện quân của địch phương đã tới, lại nhìn nhân mã cận vệ quân bị cầm chân trên chiến trường, nhất thời không dễ dàng thoát ra được, ruột gan như thiêu như đốt, nhưng hắn lại không khả năng ném bỏ mấy trăm triệu huynh đệ không quản, chỉ mang một bộ phận chạy trốn.  Trên thực tế sau khi Vu Khúc mất đi chống lưng từ các nguồn tình báo, bây giờ có muốn làm ra quyết định cũng đã chậm, viện quân địch phương đến vào lúc nào hắn đều không biết, đợi đến lúc viện quân hiện ra trước mắt mới muốn triệt binh thì kịp sao được.  Trên vạn người từ bốn phía uà tới cuối cùng đại quy mô khoách trương thành hai tỷ nhân mã.  - Giết!