[Dịch] Phi Thiên
Chương 3900 : Đã từng là thiên hậu (1)
Ngày đăng: 04:48 21/08/19
Sau chuyện ấy hắn cũng hỏi qua Hoàng Phủ Quân Nhu làm thế là có ý gì, đương thời Hoàng Phủ Quân Nhu căn bản không biết rằng Vân Tri Thu có ở đó, còn trêu chọc nói đỗ đầu kia là lưu lại cho hắn để niệm tưởng, thiếu chất khiến Miêu Nghị điên tiết cả lên. Khăng khăng lúc ấy Miêu Nghị vẫn chưa công khai quan hệ cùng Vân Tri Thu, không thể bởi vì một chiếc đỗ đầu để lại trên sạp mà quở trách gì Hoàng Phủ Nhu Quân cả.
Vấn đề là không lâu sau chuyện gì, mỗi lần phu phụ cùng giường, Vân Tri Thu thỉnh thoảng sẽ chỉ vào đỗ đầu của mình, cầm chuyện đỗ đầu của Hoàng Phủ Quân Nhu để nói đua, nói mùi hương trên chiếc đồ đầu kia giống như là mùi Hoàng Phủ Quân Nhu, nói năng rất quen thuộc với mùi trên cơ thể Hoàng Phủ Quân Nhu.
Tuy nhìn như nói đùa, nhưng Miêu Nghị vẫn cảm thấy nàng như có điều ám chỉ, mới biên tạo lý do, nói hắn là Hạ Hầu Long Thành thích Hoàng Phủ Quân Nhu, lại bị Khấu Văn Lam nhanh chân đến trước.
Tóm lại chuyện ấy bị hắn lừa dối qua quan, sau này Vân Tri Thu cũng không nhắc lại nữa.
Chính hắn đều thiếu chút thì quên mất việc này, ai ngờ hôm nay Vân Tri Thu nhắc lại, thật khiến hắn cứng họng không nói được gì.
Vốn là, tuy có Vân Tri Thu ngăn trở, nhưng hắn vẫn bắn khoăn nghĩ mọi cách cho Hoàng Phủ Quân Nhu một cái danh phận, còn muốn tìm đường khác để tranh thủ, bây giờ bị nàng lôi chuyện này ra bức bách, khiến hắn triệt để nghẹn lời, trên cơ bản cũng triệt để dập tắt ý niệm kia.
Hắn cũng không biết nên nói Hoàng Phủ Quân Nhu thế nào mới phải, bỏ lại chiếc đỗ đầu kia thì có gì hay ho? Không chỉ nháo khiến hắn có tật giật mình, bây giờ lại gây ra hậu hoạn, không phải là chính mình lại chính mình ư? Hắn cũng không trách được Hoàng Phủ Quân Nhu, năm đó Hoàng Phủ Quân Nhu không biết quan hệ giữa hắn cùng Vân Tri Thu, người ta chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi.
Trong lòng đắng chát, ngoài mặt lại mang theo nụ cười, nói:
- Đây cũng là ta sơ sót, ngươi nói có lý, việc này coi như xong, quên đi.
Dương Triệu Thanh ở một bên thấy Miêu Nghị mặc nhận, có thể nói là bị chấn kinh không nhẹ, Hoàng Phủ Quân Nhu không ngờ là nữ nhân của Khấu Văn Lam? Bệ hạ không ngờ qua lại với nữ nhân của Khấu Văn Lam, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vân Tri Thu khẽ gật đầu:
- Thì ra là sơ sót, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, bệ hạ là người hiểu chuyện, làm sao có thể làm ra loại chuyên không bằng heo chó nay.
Trên mặt nở nụ cười ý vị sâu xa, có chút chuyện không cần phải đâm phá, đầm phá thì người chịu thiệt là nàng, phải giả bộ hồ đồ thế này mới được.
Nàng cũng biết sau này sợ là không cách nào ngăn được Miêu Nghị len la lén lút cùng Hoàng Phủ Quân Nhu, bởi thế bên ngoài hiệp lấy đám đại thần Từ Đường Nhiên lấy thế đè Hoàng Phủ Quân Nhu, bên trong lấy uy hiếp kiềm chế Miêu Nghị, chính là muốn khiến Hoàng Phủ Quân Nhu vĩnh viễn không bước ra được ánh sáng, khiến Hoàng Phú Quân Nhu vĩnh viễn không cách nào mượn thế Miêu Nghị mà huênh hoang, đừng tưởng rằng qua mặt nàng ngủ với nam nhân của nàng thì muốn làm gì cũng được, nàng muốn để cho Hoàng Phủ Quân Nhu phải tủi nhục lén la lén lút một đời.
Nàng muốn cho Hoàng Phủ Quân Nhu chịu hết dày vò trong những tháng năm sau này, đây là trừng phạt mà nàng dành cho Hoàng Phủ Quân Nhu.
Nàng không tin Miếu Nghị không nghi ngờ liệu nàng đã phát giác được gì hay không, nàng không đâm phá, khiến Miêu Nghị cũng không cách nào đâm phá.
Trước có Chư Cát Thanh, sau có Hoàng Phủ Quân Nhu, đây là giới hạn của nàng, tất yếu phải làm cho rõ ràng, cũng làm ra được ví dụ, để tiện thời thời khắc khắc nhắc nhở Miêu Nghị, xuất hiện đứa nào ta xử lý đứa đó, phương diện khác đều dễ nói, riêng phương diện này thì người đừng hòng muốn làm gì thì làm, đừng nghĩ ta sẽ lui nhường nửa bước!
- A a!
Miêu Nghị cười khan che dấu đi lung tung.
- Hiện nay bệ hạ đã không như xưa, nhất cử nhất động đều bị vạn chúng nhìn vào, mọi việc còn mong nghĩ kỹ rồi hẵng đi, nắm đại quyền thiên hạ nào có thể tùy ý làm xằng, bằng không sẽ hại người hại mình! Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng, thần thiếp cũng là một phen hảo tâm, hi vọng bệ hạ đừng hiềm thần thiếp dong dài.
Vân Tri Thu lại nặn ra một câu khuyên ngăn ý vị sâu xa.
Miêu Nghị ra vẻ nghiêm túc nói:
- Nói có lý, ta sao sẽ hiềm dong dài! Đêm nay ta đi Thiên Tẫn cung, chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Chớp chớp tròng mắt nhìn như nghịch ngợm, thực ra là nịnh bợ nàng, vẫn là bởi chột dạ mà ra.
Vân Tri Thu há có thể không biết cái gọi là “Nói chuyện” là chỉ cái gì, bên cạnh còn có người khác, nghĩ người ta là kẻ ngu cả chắc, nhịn không được hung hăng lườm hắn một cái, lại cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ bận rộn công sự, thiếp xin được cáo lui trước.
Nói rồi lui ra sau hai bước, xoay người mà đi.
Dương Triệu Thanh chắp tay đưa tiễn.
Hắn vừa thả tay xuống, lại thấy Miêu Nghị đã đến trước mặt mình, giải thích nói:
- Chuyện này kỳ thực không phải như nàng nói, Hoàng Phủ Quân Nhu không có chút quan hệ gì với Khấu Văn Lam cả, chuyện này năm đó là có nguyên nhân khác, ta không tiện để nàng biết, mới nói bừa, lôi Khấu Văn Lam ra làm bia đỡ đạn.
Dương Triệu Thanh cổ quái nhìn hắn một cái, tự nhiên biết lời này là có ý gì, chẳng qua là muốn giải thích rõ ràng rằng hắn tịnh không làm ra được loại chuyện không bằng cả heo chó kia, mới gật gật đầu tỏ ý đã biết...
Hoàng Phủ thế gia, nhân viên ẩn tàng bên ngoài của Hoàng Phủ gia đã được gọi về toàn bộ, tuy bên ngoài còn chưa hoàn toàn thái bình, nhưng dư nghiệt Thanh Phật đại quy mô tập kết đã không tồn tại, chỉ cần tăng cường phòng ngự thì không có gì nguy hiểm nữa.
Trong chính sảnh lão trạch, Hoàng Phủ Luyện Không ngồi thẳng trên ghế, Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Cao đứng ở hai bên sau lưng.
Cho dù Hoàng Phủ Quân Nhu đã thành gia chủ, nhưng ở trước mặt Hoàng Phủ Luyện Không vẫn không dám làm cao, Hoàng Phủ Đoan Dung cùng Ngọ Ninh cũng có mặt ở đây.
Tóm lại sắc mặt mỗi người đều không quá dễ nhìn, đặc biệt là Hoàng Phủ Quân Nhu, cắn lên miệng môi không nói, trong mắt có thần sắc u ám.
Phía Từ Đường Nhiên bên kia đã truyền lời, chuyện sắc phong thiên phi không thành.
Hoàng Phủ Quân Nhu vốn cho là ngao nhiều năm như vậy, bây giờ Ngưu Hữu Đức đã ngồi lên đại vị Thiên đế, quyền khuynh thiên hạ, không người có thể ảnh hưởng đến hắn, cuối cùng có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, ai ngờ vẫn không được.
Thiên hạ nhất thống, Hoàng Phủ Luyện Không cũng cảm giác được tác dụng của Quần Anh hội đang có xu hướng nhược hóa, muốn mượn chuyện Hoàng Phủ Quân Nhu sắc phong làm thiên phi để khiến Hoàng Phủ gia quang minh chính đại nổi lên mặt đài, tốt nhất là chuyển thành thân phận quan phương của Thiên Đình, ai ngờ chẳng những mộng tưởng không thành, còn nhận được cảnh cáo của Từ Đường Nhiên, quyết không thể tiết lộ quan hệ giữa Hoàng Phu Quân Nhu cùng bệ hạ, nếu không sẽ dẫn tới họa diệt môn cho Hoàng Phủ gia.
- Nhu Nhu, kỳ thực điều này chưa hẳn là chuyện xấu, lâu đài gần nước chưa hẳn có thể được thưởng trăng trước, nguyệt ảnh trong nước cuối cùng vẫn là nguyệt ảnh, trong cung đông đúc giai lệ, đi vào chưa hẳn đã nổi bật, không bằng làm bông hoa gửi thân trong rừng càng có thể dẫn tới sự chú ý của bệ hạ? Như thế có lẽ càng khiến bệ hạ để tâm tới ngươi, nói không chừng là chuyện tốt.
Hoàng Phủ Luyện Không đưa tay vuốt râu, ha ha an ủi một câu, chí ít Ngưu Hữu Đức còn không ném bỏ nàng.