[Dịch] Phi Thiên

Chương 456 : Công báo thù riêng (Hạ)

Ngày đăng: 04:10 21/08/19

Tô Kính Công liền vội vàng hỏi Hoàn Nhan Hoa: - Vì sao Ô điện chủ muốn gặp chúng ta? Hoàn Nhan Hoa phẫn hận nói: - Tên tiểu nhân hèn hạ này mượn công báo thù riêng, đến chỗ Ô điện chủ tố cáo chúng ta. Tô Kính Công nhất thời vừa kinh vừa sợ, không nghĩ tới quan hệ Miêu Nghị với Ô Mộng Lan thân cận như vậy, một chút chuyện nhỏ lại có thể mời được Ô Mộng Lan đứng ra làm chủ cho mình. Nhưng Ô Mộng Lan triệu kiến, bọn họ cũng không dám chậm trễ, lão vội vàng gõ cửa phòng đồng môn báo chuyện này cho bọn họ, đệ tử Kiếm Ly cung ai nấy đều sợ hết hồn hết vía. Cửa phòng Lý Diệu Kỳ cũng bị gõ, phản ứng của lão cũng gần giống như những người kia. Miêu Nghị phất tay nói: - Gọi người của Kiếm Ly cung các ngươi đi theo ta, không cho phép thiếu một người nào mới vừa rồi đi gây sự với ta, Ô điện chủ muốn gặp các ngươi. Có nghi vấn gì cứ hỏi bọn họ, nếu không muốn đi theo ta, ta cũng không miễn cưỡng. Lý Diệu Kỳ cũng giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi thăm bọn Tô Kính Công đã xảy ra chuyện gì. Sau khi biết được oán hận Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, rất muốn đào mộ tổ tiên hắn lên. Rất nhanh, người của ba đại môn phái đi theo sau Miêu Nghị, số người trước đó ào vào phòng Miêu Nghị không ít, không ai dám không đến, cũng không ai dám chạy. Lửa giận của cao thủ Hồng Liên không phải là tu sĩ Thanh Liên có thể thừa nhận. Chẳng qua là mọi người không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy, xác thực mà nói là không nghĩ tới Miêu Nghị trả thù nhanh như vậy. Kẻ nhát gan cảm thấy đôi chân mềm nhũn, nấp ở sau cùng, Miêu Nghị đi ở phía trước ngược lại nghênh ngang, mười phần cáo mượn oai hùm. Miêu Nghị cũng biết đám người phía sau rất muốn nuốt sống mình, nhưng không có cách nào khác. Hai bên đi tới nước này rồi chỉ có thể một mất một còn, dùng hết thủ đoạn với nhau. Mấu chốt là dù Miêu Nghị bỏ qua cho bọn họ, bọn họ vẫn muốn giết chết hắn. Cho dù là có lòng dạ Bồ Tát, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn lôi đình của Kim Cương La Hán. Cả bọn tiến lên tầng hai, rốt cục có người không chịu nổi áp lực này, Tô Kính Công bị đệ tử đồng môn truyền âm giật dây, rốt cục bước nhanh mấy bước ngăn lại trước mặt Miêu Nghị: - Miêu quản sự, chúng ta có lời muốn nói… Miêu Nghị dừng lại, kỳ quái nói: - Chúng ta có lời gì để nói, trước đó là ai nói với ta, ngày xuống thuyền chính là ngày chết? Sắc mặt Tô Kính Công cố gắng kìm nén đến trắng bệch, chắp tay nói: - Trước đó là ta nói lời không đúng, mong rằng Miêu quản sự nể tình đồng liêu, đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân. - Đúng vậy! Lý Diệu Kỳ cũng tiến lên chắp tay nói: - Bọn ta xin lỗi, mong rằng Miêu quản sự nói tốt vài câu với Ô điện chủ, tha cho chúng ta một lần. Miêu Nghị cười nói: - Các ngươi muốn ta nói tốt thế nào? Lý Diệu Kỳ thấp giọng nói: - Miêu quản sự cứ nói chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm… Miêu Nghị kinh ngạc nói: - Như vậy chẳng lẽ là ta nói lời rồi lại ăn lời trước mặt Ô điện chủ, vạn nhất Ô điện chủ bỏ qua cho các ngươi, tìm ta tính sổ thì làm sao?! Hoàn Nhan Hoa cũng nặn ra nụ cười tiến lên: - Miêu quản sự, trước đó là chúng ta sai, chỉ cần ngươi giúp chúng ta lần này, sau khi chúng ta đến Tinh Tú Hải sẽ có báo đáp. Miêu Nghị nhất thời mỉm cười, nghĩ thầm tin ngươi mới là lạ. Đến Tinh Tú Hải có quỷ mới biết các ngươi báo đáp thế nào… - Báo đáp ư? Chuẩn bị báo đáp thế nào? Miêu Nghị đột nhiên làm ra dáng vẻ sắc lang, ánh mắt không chút kiêng kỵ quét qua trên người mấy nữ nhân Ngọc Nữ tông, sờ cằm cười nói: - Nghe nói đệ tử Ngọc Nữ tông các ngươi cả đời giữ thân như ngọc, cũng không biết là thật hay giả, ta cảm thấy rất hứng thú. Hay là đến tối sư thúc sư điệt các ngươi tới phòng ta báo đáp có được chăng? Hắn vừa nói ra những lời này, Tô Kính Công và Lý Diệu Kỳ cùng nhau đằng hắng, những đệ tử khác của hai phái trợn mắt há mồm nhìn về phía Miêu Nghị, có cảm giác như hắn vừa từ trên trời rơi xuống. Mấy nữ nhân có thể nói xấu hổ khó nhịn, nếu là bình thường chắc chắn lập tức làm thịt Miêu Nghị, hơn nữa còn là bằm thây vạn đoạn, vì vậy vị sư thúc của Hoàn Nhan Hoa lại xông ra, tức giận nói: - Họ Miêu kia, ngươi... chớ có quá đáng! Lại thêm Tô Kính Công cùng Lý Diệu Kỳ cũng vội vàng ngăn cản, sợ sư thúc Hoàn Nhan Hoa làm hỏng chuyện, hết lời khuyên nhủ: - Có gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng! Bọn họ lại âm thầm truyền âm báo cho vị nữ sư thúc kia, bây giờ hãy tạm thời nhẫn nại, chỉ cần qua cửa ải này, đến Tinh Tú Hải muốn giết chết Miêu Nghị thế nào cũng được. Chúng ta sẽ bắt hắn lại giúp nàng, cho nàng tự tay động thủ tiết hận. - Miêu quản sự, báo đáp như vậy có hơi quá đáng, xin hãy đổi thứ khác… Tô Kính Công lại làm người tốt. - Ta đùa giỡn mả thôi, các ngươi lại tưởng thật, hai tên thị nữ của ta còn đẹp hơn các nàng… Miêu Nghị cười cười khoát tay với các nữ đệ tử Ngọc Nữ tông, ra vẻ ta rất coi thường sắc đẹp các nàng. Mấy nữ nhân nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn vọt tới cắn chết tươi tên này ngay tại chỗ. Tính nữ nhân là như vậy, bạn bị nhan sắc các nàng cám dỗ muốn vô lễ với các nàng, các nàng sẽ chinh phạt bạn, bạn nói các nàng khó coi không muốn đụng các nàng, các nàng có thể hận bạn cả đời. Nếu chọn trung gian, làm nam nhân ngoan ngoãn thành thật, các nàng lại coi thường, từ xưa làm nam nhân vốn dĩ rất khó… Tô Kính Công và Lý Diệu Kỳ lại vội vàng ngăn cản hai bên, Tô Kính Công chắp tay nói với Miêu Nghị: - Miêu quản sự, báo đáp như vầy được không, trên người chúng ta còn có thể góp ra một ít Nguyện Lực Châu và tiền tài... Miêu Nghị vội vàng đưa tay ngăn lại, hắn không phải người ngu, bây giờ lấy đồ của bọn họ, sau đó rất có khả năng bọn họ sẽ tố cáo mình trước mặt Ô Mộng Lan, không thể vì chút lợi nhỏ mà làm hỏng chuyện. - Không cần báo đáp. Miêu Nghị lạnh lùng nói: - Trước đó các ngươi chặn cửa phòng ta ép người quá đáng, hiện tại nói bỏ qua suông như vậy được sao?! Tất cả vái ta ba vái nói xin lỗi có được chăng, không quá đáng chứ? - Không quá đáng, không quá đáng. Bọn Tô Kính Công vội vàng khoát tay. Hơn hai mươi người lập tức xếp hàng chỉnh tề, nhất tề ở đó cung cung kính kính vái ba vái, chân thành nói lời xin lỗi. Trong lòng bọn họ lại thầm mắng tiểu tặc, món nợ này chờ tới Tinh Tú Hải sẽ thu hồi lại cả vốn lẫn lời. Nhìn những người trước mắt này chỉnh tề cúi người vái mình nói xin lỗi, Miêu Nghị nghĩ tới chuyện đã xảy ra lúc trước, chính là những người này ngăn chặn mình thế đơn lực bạc cô độc ở trong phòng, quơ tay múa chân đe dọa uy hiếp. Lúc nhỏ hắn đã từng trải qua cảm giác bị một đám người ngăn cản trong phòng như vậy. Khi đó hắn phải bảo vệ hai đứa em, còn đâm một dao vào đùi mình, cho nên hắn không thích cảm giác này. Bất quá biến hóa rất nhanh, đám người trước đó còn muốn ức hiếp hắn, hiện tại đã trở nên cung kính như vậy.