[Dịch] Phi Thiên

Chương 512 : Người không phụ ta (Hạ)

Ngày đăng: 04:11 21/08/19

Huống chi ngươi lại cầm ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp, muốn đối phó ngươi chỉ có thể chọn lựa một ít thủ đoạn phi thường. Trước khi Tới Tinh Tú Hải, người khác đều chuẩn bị các loại pháp bảo, ta thuận tiện chuẩn bị một ít Thần Tiên Đảo không màu không mùi, không nghĩ tới thật sự có lúc phát huy tác dụng. Miêu Nghị nói đứt quãng: - Ngươi, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, là một phe sao? - Tại sao ta phải cùng phe với bọn chúng, một mình nuốt hết ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp không phải là tốt hơn sao? Ngươi cho rằng một lòng đoàn kết là có thể sống sót rời đi Tinh Tú Hải được sao, nói như vậy chỉ có thể lừa gạt trẻ con mà thôi. Nắm trong tay ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp mới có khả năng sống rời đi Tinh Tú Hải nhất, mới có khả năng trở thành một thành viên trong một trăm người cuối cùng nhất, nếu không dựa vào cái gì tiến vào trăm người đứng đầu? - Ngươi cho rằng vì sao ta chịu đi cùng với ngươi? Chỉ có đi theo bên cạnh ngươi lấy được lòng tin của ngươi, mới có cơ hội hạ thủ ngươi! Nhắc tới trời cũng đã định ba món bảo vật này là của ta, vốn ban đầu ta chỉ muốn lấy được món Huyền Âm Bảo Kính đó, ai ngờ ngươi lại có thể giết chết Triệu Linh Đồ, ngay cả Trấn Sơn Chùy cùng Linh Ảo Xích cũng đoạt được, có thể thấy được đây chính là ý trời, ngay cả trời cũng giúp ta! Vương Việt Thiên lộ ra nguyên hình giơ giơ hai quả đấm, từng bước tiến tới gần: - Miêu Nghị, thế giới này mạnh sống yếu chết, ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi quá trẻ tuổi không có kinh nghiệm, dễ dàng tin tưởng người khác! Miêu Nghị liều mạng lật người lại bò về phía trước, tựa hồ muốn thoát đi, thế nhưng tốc độ bò như vậy quá chậm. Vương Việt Thiên đi tới trước người giậm một chân lên lưng Miêu Nghị, không cần phí sức lực gì, dễ dàng đạp cho hắn không thể nhúc nhích. Y co chân móc một cái, Miêu Nghị lật người trở lại, đang muốn cúi người tháo vòng tay trữ vật cùng nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, ai ngờ sau lưng truyền tới một trận tiếng xé gió. Vương Việt Thiên vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám Đường Lang cổ quái bằng cỡ con cua từ phía sau nhanh chóng nhào tới. Vương Việt Thiên giật mình kinh hãi, không biết vật này xuất hiện từ đâu, đang muốn vung tay áo gạt đi. Ai ngờ Miêu Nghị mới vừa bị y đá một cước lật người lại, trong khoảnh khắc lật người thuận tay rút ra một thanh bảo kiếm từ vòng tay trữ vật, thuận thế xuất ra một kiếm hàn quang lạnh lẽo. Phụt… máu tươi văng tung tóe, nửa người trên Vương Việt Thiên bị chém đứt ngang eo bay ra xa, rơi xuống mặt đất, trợn to mắt lộ vẻ khó tin. Nhìn nửa người dưới của mình từ từ ngã xuống, lại nhìn Miêu Nghị đứng lên dáng vẻ cứng đờ như cương thi, hai tay đè ép chuôi kiếm ở bụng, chống kiếm dưới đất, lạnh lùng nhìn mình. Một đám Đường Lang bằng cỡ con cua lục tục rơi vào đầu vai Miêu Nghị, lại theo hai cánh tay hắn bò vào trong nhẫn trữ vật trên ngón tay, vào giờ phút này nhìn có vẻ quỷ dị. Hai cánh tay Vương Việt Thiên chống lên thân thể đứt đoạn của mình, nhìn ruột đổ ra lòng thòng bên dưới, máu chảy đầm đìa đầy đất, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Y ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, trán đối phương toát ra mồ hôi hột có thể thấy được rõ ràng, run rẩy hỏi: - Ngươi không trúng độc ư? - Trúng rồi, mùi vị trúng Thần Tiên Đảo rất đau đớn, nếu không trúng làm sao có thể lừa gạt được ngươi. Ít nhất ta không biết sau khi trúng Thần Tiên Đảo sẽ có biểu hiện thế nào, sau này sẽ có kinh nghiệm, không cần chịu đau đớn cũng có thể giả vờ thật giống. Giọng Vương Việt Thiên đứt quãng: - Ngươi sớm biết trong rượu của ta có độc sao? - Không thể xác nhận, thế nhưng thân đang trong hiểm cảnh, làm sao không cẩn thận một chút được. Chẳng qua là cảm thấy có hơi kỳ quái, thế nhưng rượu độc không làm gì được ta, nếu thật như vậy, ta cũng không sống tới hôm nay! - Biết có kỳ quái ngươi còn uống sao? Miêu Nghị tỏ vẻ bình thản nói: - Bởi vì ta muốn biết hai người kia có phải cùng phe với ngươi hay không, cho nên mới uống rượu độc của ngươi. Dĩ nhiên ta cũng hy vọng là mình nghĩ nhiều, nhưng sự thật chứng minh ngươi thật sự muốn giết ta, nói vậy ta trở tay giết ngươi, ngươi cũng sẽ không bất mãn. Bất mãn!? Trên mặt trắng bệch của Vương Việt Thiên lộ ra nụ cười thê thảm: - Ta chỉ muốn biết, nếu như ta không động thủ với ngươi, ngươi có thể bảo đảm đến cuối cùng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ngươi sẽ không đụng đến chúng ta không? Miêu Nghị hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ một trăm hạng không đủ cho năm người chúng ta? Vương Việt Thiên nghe lời này hết sức chói tai, thét lên the thé: - Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Sắc mặt Miêu Nghị dần dần khôi phục lại, vẫn lạnh nhạt nói: - Dưới thị phi có bao nhiêu người có thể trở thành chính nhân quân tử không thẹn với lương tâm, Miêu Nghị ta không hỏi thị phi, cũng không sợ nhân quả, nhưng làm người phải có một giới hạn cuối cùng, có ân báo ân, có cừu báo cừu, người không phụ ta, ta không phụ người! - Ta không tin, ta không tin. Vương Việt Thiên đau đến vẻ mặt co rút, thét lên như điên: - Ta không muốn nghe ngươi khẩu thị tâm phi, cho ta một cái chết thống khoái, cho ta một cái chết thống khoái! Miêu Nghị lạnh nhạt nói: - Người không phụ ta, ta không phụ người, mới vừa rồi ta chịu đau đớn như vậy, tự nhiên phải báo đáp ngươi. Miêu mỗ không làm được lấy đức báo oán, cũng không làm được đại từ đại bi, muốn xem ngươi chết từ từ! Vương Việt Thiên không để cho Miêu Nghị được như ý, giải tán đạo pháp lực cuối cùng bảo vệ tâm mạch, nhất thời máu chảy đầm đìa, dần dần tuyệt khí. Đang lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thanh âm của Thích Tú Hồng ở ngoài động vang lên: - Đã chuẩn bị xong thức ăn. - Vào đi! Miêu Nghị nhàn nhạt đáp. Thích Tú Hồng bưng một mâm mỹ vị giai hào vừa đi vào bên trong động liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Đến khi thấy rõ Miêu Nghị chống bảo kiếm dính máu mà đứng, lại nhìn thấy Vương Việt Thiên chết thảm trong vũng máu, trong nháy mắt sợ ngây người. Xoảng… mâm thức ăn trên tay nàng rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe, Thích Tú Hồng có thể cảm giác được sát khí trên người Miêu Nghị còn chưa tản đi, hơi có vẻ run rẩy hỏi: - Chuyện gì vậy? Vẻ mặt Miêu Nghị lãnh đạm nói: - Nàng đi xem thử Triệu Phi và Tư Không Vô Úy còn tắm dưới đầm nước trong núi hay không, nếu còn hãy gọi hai người bọn họ về đây. Bảo mình đi xem hai nam nhân tắm??? Sắc mặt Thích Tú Hồng trở nên cứng đờ, nhưng nhìn nhìn tình hình trước mắt rốt cục cũng cắn môi rời đi. Nàng nghi ngờ không biết có phải Miêu Nghị còn định giết Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, cuối cùng có định giết cả nàng hay không?! Thích Tú Hồng vô cùng hoảng hốt ra phía sau sơn trại, rốt cục nhìn thấy hai nam nhân ở trần đang ngâm mình dưới đầm, vội vàng quay mặt đi gọi to: - Triệu Đại ca, Tư Không Đại ca, mời trở về! Sau khi gọi xong, Thích Tú Hồng lại nơm nớp lo sợ trở lại trong ngôi nhà đẫm máu kia, trả lời cho Miêu Nghị biết.