[Dịch] Phi Thiên

Chương 522 : Quái vật Ngự Thú môn (Thượng)

Ngày đăng: 04:11 21/08/19

Thu chiến giáp trên người Hắc Thán là vì giúp nó linh hoạt hơn dưới biển. Chỉ cần hai bên không có chuyện gì, Miêu Nghị không sợ Hắc Thán không tìm được mình, long câu là loại linh thú vốn có thể cảm ứng được vị trí chủ nhân. Bích Giáp Truy Phong Thú đuổi tới bờ biển cũng bay vọt lên không. Lúc còn lơ lửng trên không sắp rơi xuống, bọn Cổ Tam Chính mở túi linh thú ra thu Bích Giáp Truy Phong Thú vào, lắc mình rơi xuống mặt biển, đạp sóng mau chóng đuổi theo một mạch không ngừng, rõ ràng là không muốn bỏ qua cho bọn Miêu Nghị. Ba người trước mặt vội vàng chạy trốn, ba người phía sau vội vàng đuổi theo. Phía sau nữa là đại đội nhân mã vẫn bám theo nhưng khoảng cách càng ngày càng xa, dù sao tu vi cao có thấp có. Hơn ngàn người chạy như điên vội vã trên biển cả, rất là hoành tráng. Phía sau cùng, nhân mã Hồng Cân minh vừa chạy qua, Hắc Thán đã từ dưới biển ló đầu lên. Nó nhìn khắp xung quanh, sau khi biết mình đã thoát khỏi hiểm cảnh, cái đuôi ló ra trên mặt biển vẫy vẫy dường như rất đắc ý, sau đó lại chui xuống biển lặn đi mất. Sáu người rượt đuổi đầu tiên ngoại trừ Miêu Nghị ra, còn lại toàn là tu vi Thanh Liên cửu phẩm, bất quá tu vi cùng cấp cũng có sự phân chia mạnh yếu, ở điểm này, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đều không kém ba người Cổ Tam Chính. Cho nên hai người liên thủ mang theo Miêu Nghị chạy trốn cũng không sợ hãi người phía sau đuổi kịp. Hai bên thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách, không cách nào bứt phá cũng không cách nào rút ngắn. - Lần này chúng ta phiền phức lớn rồi, đánh không thắng người ta, lại không còn vật cỡi, cũng không thể chạy mãi trên mặt biển như vậy, vào đất liền chúng ta càng thua thiệt hơn. Tư Không Vô Úy Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hùng hùng hổ hổ nói. - Cũng là do ngươi đưa ra chủ ý kém cỏi, lúc giết chết Tầm Phương Điểu ta đã bảo chạy đi, ngươi lại đòi thử Trấn Sơn Chùy một chút. Bây giờ tốt lắm, muốn chạy cũng khó. Miêu Nghị đáp lại. Tư Không Vô Úy lập tức trốn tránh trách nhiệm: - Chuyện này không thể trách ta được, Triệu Phi cũng có phần, y cũng tán thành thử xem đối thủ mạnh yếu. Triệu Phi trầm giọng nói: - Bây giờ nói chuyện này còn có nghĩa gì, cho dù là được lựa chọn lại, ta cũng sẽ chọn đánh với bọn họ một lần. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trên tay có pháp bảo tốt tự nhiên phải thử một chút sâu cạn của đối phương. - Vậy đừng nói nữa. Tư Không Vô Úy nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, cười ha hả nói: - Không nhìn ra lão đệ còn là một kẻ đa tình, không chạy theo phương hướng Thích Tú Hồng rời đi, là sợ liên lụy Thích Tú Hồng phải không? Lão đệ, ta nói câu này hơi khó nghe, cho dù là ngươi có thể mang nàng sống sót rời khỏi Tinh Tú Hải, nàng cũng không thể đi theo ngươi. Người ta từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về, dù tu vi thấp tới mức nào cũng sẽ trở thành phủ chủ một phương, không thể nào ở lại bên cạnh ngươi sưởi ấm giường cho ngươi được, không thấy người ta cố ý giữ một khoảng cách với ngươi sao? Triệu Phi lắc đầu nói: - Vậy cũng chưa chắc, nàng có thể chọn làm phủ chủ ở phủ sát bên cạnh Miêu Nghị, vạn nhất có chuyện còn có thể có viện thủ, dù sao tu vi nàng rất thấp. Tư Không Vô Úy chậc chậc thành tiếng nói: - Vậy cũng không được, làm phủ chủ bên cạnh Miêu phủ chủ, chuyện này sẽ khiến cho phủ chủ bên cạnh không chịu nổi… Triệu Phi liếc y một cái, phát hiện tên này lúc nào cũng nói ra những lời khó nghe. Quả nhiên, Miêu Nghị buột miệng mắng: - Ta thích ngủ với nữ nhân nào thì ngủ với nữ nhân ấy, liên quan gì tới các ngươi! - Được rồi, coi như ta chưa nói gì, ta có hảo ý, ngươi còn không cảm kích. Tư Không Vô Úy tỏ vẻ coi thường. Triệu Phi vội ho một tiếng nói: - Nếu như không được, chúng ta cứ tiếp tục chạy trên biển, ta cũng không tin bọn họ có thể một mực đuổi theo trên biển không thả. Đợi đến khi trời tối, chúng ta chui xuống biển tìm một phương hướng nào đó bỏ chạy, xem bọn chúng đi đâu tìm. Tư Không Vô Úy cũng mượn cơ hội nói sang chuyện khác: - Mặc dù biện pháp này hơi thấp kém nhưng cũng tạm được, chỉ sợ gặp phải quái vật dưới biển. Tinh Tú Hải này không an toàn, nếu không phải Tinh Tú Hải Kham Loạn hội dời đại đa số yêu quái ra khỏi Tây Tinh hải, chúng ta nào dám chạy như vậy trên biển! Triệu Phi mắng: - Cái miệng quạ đen của ngươi có thể nói lời dễ nghe một chút được chăng? - Ta là người thành thật, chẳng qua là nói thật mà thôi. Tư Không Vô Úy cười khan hắc hắc hai tiếng. Đám người đuổi theo sau thấy thủy chung không cách nào thu ngắn khoảng cách với phía trước, khoảng cách quá xa lại không tiện công kích, Cổ Tam Chính quay đầu nói: - Đàm Lạc, đuổi tiếp như vậy không phải là cách, nếu như bọn họ cứ chạy mãi trên biển, đợi đến khi trời tối lại chui xuống biển, biển cả mênh mông muốn tìm cũng không được, ngươi chớ giấu đồ trong túi linh thú nữa, lấy ra đi! Đàm Lạc lắc đầu nói: - Nếu có thể ta đã lấy ra từ sớm, trên tay Miêu Nghị có Huyền Âm Bảo Kính, những thứ này của ta không cách nào đến gần, thả ra chỉ là tổn thất vô ích mà thôi… Cổ Tam Chính cau mày nói: - Bây giờ ngươi còn lo lắng chuyện này sao, bằng vào tu vi Miêu Nghị thi triển pháp bảo như Huyền Âm Bảo Kính nhất định hết sức miễn cưỡng, Miêu Nghị hao hết pháp lực còn có thể liên lụy tới tốc độ hai người kia. Cho dù là để hai người kia thi triển Huyền Âm Bảo Kính cũng có thể tiêu hao pháp lực của bọn họ, hy sinh một ít thứ kéo bọn họ là rất cần thiết. Nếu không đợi đến trời tối để cho bọn họ chui xuống biển chạy mất, Tây Tinh hải lớn như thế muốn tìm được bọn họ lần nữa là hết sức khó khăn. Dù sao chúng ta không có Tầm Phương Điểu, đến lúc đó ngươi trở về làm thế nào ăn nói với Ngô trưởng lão? Bây giờ bọn họ còn cho là lúc trước Miêu Nghị nói Huyền Âm Bảo Kính chỉ có quỷ tu có thể thao túng là gạt người, dù sao sau đó Miêu Nghị từng thi triển qua. Đàm Lạc mím chặt môi, sau khi do dự một lúc rốt cục cũng hạ quyết tâm. Bởi vì Cổ Tam Chính nói có lý, Đàm Lạc không giết Miêu Nghị là không được, nếu không cho dù là có thể còn sống rời đi Tinh Tú Hải, sau khi trở về cũng khó qua được cửa ải của Ngô trưởng lão. Y giơ tay lên vỗ một cái vào túi linh thú bên hông, soạt, hơn ngàn con dơi quái dị màu đen, răng nhọn móng nhọn, trên đầu có sừng nhọn phóng vút lên cao, mang theo mùi hôi thối phát ra tiếng kêu chi chít chói tai, quanh quẩn trên trời. Đàm Lạc chúm môi huýt sáo một tiếng, hơn ngàn con dơi quái dị kia lập tức vỗ cánh đuổi về phía ba người trước mặt. Ba người Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, sắc mặt đều biến. Chớ xem thường Ngự Thú môn, những vật ly kỳ cổ quái kia thừa sức làm cho người ta kiêng kỵ. Trước đó lúc Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đấu pháp với đối phương, thấy người của Ngự Thú môn vẫn không thả ra quái vật, đã mơ hồ đoán được là kiêng kỵ Huyền Âm Bảo Kính trong tay Miêu Nghị, không nghĩ tới bây giờ cũng thả ra rồi.